Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chuong 313: Hay La Tu Xay Nha?

Chuong 313: Hay La Tu Xay Nha?Chuong 313: Hay La Tu Xay Nha?
Ngoại trừ dầu ăn, muối, xà phòng các thứ làm phí ăn ở.
Quan trọng nhất là, hai cô gái kia thỉnh thoảng lại thể hiện quyền thế của gia đình.
Không chỉ thường xuyên tặng quà cho Nha Nhà và bác Bành, mà còn có ý nói rằng sau này Nha Nha trưởng thành có thể đến Bắc Kinh tìm họ.
Họ sẽ tìm việc trong thành phố và làm mai cho cô bé, để bác Bành được hưởng phúc ở thủ đô, điều này động lòng người biết bao nhiêu!
Như vậy dưới sự tấn công liên tục của họ, bác Bành đã dần dần nghiêng hẳn về phía những người kia, Phong Tri Ý không có chút bất ngờ nào.
Chẳng lẽ lại đi chê tiền? Hay chê thịt không ngon sao?
Mạnh Tây Châu khẽ gật đầu.
"Vậy cô có muốn ở ghép một nhà khác hay không? Lúc này cô và bác Bành có mâu thuẫn, sau này ở chung có lẽ sẽ không được thoải mái."
"Tôi biết mà."
Phong Tri Ý gật đầu, từ lúc bác Bành không hỏi ý kiến của cô đã mang thức ăn của cô làm cho người khác ăn, cô cũng biết được cô và nhà bác Bành nên chia tay mỗi người một ngả rồi.
Dù sao cô đã sống ở nhà bác Bành hơn một năm rồi, dù gì vẫn còn tình nghĩa với nhau, nếu sớm rời đi thì cô mong có thể ra đi trong hòa bình.
Ngược lại, nếu còn tiếp tục ở chung nữa, chỉ làm cho mọi chuyện trở nên huyên náo, rối loạn, khó chịu hơn mà thôi.
Chỉ biết rằng, khi có sự phóng khoáng của hai con người kia đối nghịch với tính "keo kiệt" của cô thì sắc mặt của bác Bành dành cho cô bây giờ cũng trở nên nhạt nhão rồi.
"Tôi đã để ý từ sớm, không có nhà nào còn thừa phòng cả."
Mà cô lại không thể chen chúc ngủ cùng một phòng, thậm chí cùng một giường với các xã viên khác.
"Nếu như không cùng nhà bác Bành ăn chung thì làm sao tôi được chuyển vào nhà của họ?”
Mạnh Tây Châu hơi cau mày, tram ngâm một chút.
"Vậy cô tự xây một ngôi nhà đi."
Phong Tri Ý nghe qua thì giật mình, chủ ý này ngược lại không tệ, nếu cô lại tiếp tục chuyển đến một nhà khác ở ghép, có khả năng vẫn sẽ gặp lại vấn đề của ngày hôm nay.
Dù sao thì răng còn có lúc làm dập cả môi, huống hồ chi những người sống chung với nhau vì lợi ích, ở lâu chắc chắn sẽ phát sinh ra những va chạm, mâu thuẫn.
Chưa kể đến hai ả khó hiểu đang bắt đầu dùng tiền âm mưu cô lập Phong Tri Ý, cô cũng không phải là loại ngu dốt so kè đốt tiền cùng với đối phương.
Cho nên, nếu mà có thể tự lập ở riêng, chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Chỉ có như vậy, cô mới không cần phải lo lắng nên đi đến nhà nào ở ghép, hay e ngại phát sinh ra những chuyện không vui, ôn ào.
Hơn nữa, ở trong một cái "nhà" riêng của chính mình, thật là tự tại biết bao nhiêu. Nhưng mà:
"Thanh niên trí thức chúng tôi là người ở bên ngoài, có tư cách xin đất dựng nhà không?”
"Có thể thuê mà."
Mạnh Tây Châu cũng không chắc chắn lắm.
"Cô đi hỏi đại đội trưởng một chút xem sao, đất trống ở trong thôn nhiều như vậy, cô thử bỏ ra một ít tiên, nếu là như vậy thì ông ta sẽ rất vui mà kiếm thêm tiền cho đại đội đấy."
Phong Tri Ý nghe vậy thì đôi mắt phát ra ánh sáng.
"Nghe qua có vẻ khả thi, một lát nữa tan làm, tôi sẽ đi hỏi xem."
"Ừm."
Mạnh Tây Châu còn kiến nghị thêm.
"Sau khi được phê duyệt, đừng làm nhà đất, tường đá, làm nhà gỗ nhỏ là được, sạch sẽ lại tiết kiệm."
"Nhà gỗ nhỏ sao?"
Phong Tri Ý mừng rỡ.
“Anh giúp tôi sao?"
Mạnh Tây Châu tiếc nuối lắc đầu.
"Tôi chỉ biết một ít nghề mộc, chuyện đại sự như thế này, trình độ của tôi không làm được."
"Cô đi tìm thợ mộc Hà, tay nghề tổ truyền nhà bọn họ là chuyên làm loại nhà gỗ đó."
"Được!"
Phong Tri Ý nhớ đến chuyện gì đó nên hỏi.
"Việc ở tỉnh anh đã làm xong chưa? Vẫn còn phải đi sao?"
Mạnh Tây Châu cho rằng cô ấy không nỡ để mình rời đi, vẻ mặt và giọng nói trở nên cực kì dịu dàng, anh khẽ cười nói.
"Ừ, tôi đã làm xong một phần, tạm thời không cần đi nữa."
"Tôi không thể nào tránh mặt người khác mãi, nếu không thì làm sao ăn nói được với đại đội."
"Vậy anh ở lại giúp tôi dựng nhà đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận