Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 281: Tô Vọng Đình iu Xìu

Chương 281: Tô Vọng Đình iu XìuChương 281: Tô Vọng Đình iu Xìu
Phong Tri Ý tiện tay lật cuốn sách lại để cho anh ta nhìn qua một chút.
Tô Vọng Đình nhìn thấy chữ viết nước ngoài xiêu xiêu vẹo vẹo, lúc này mới có chút hơi bối rối.
"À, là cái này al
Sau đó anh ta nói với giọng điệu iu xìu
“Tôi chưa có đọc qua."
Nhưng thật ra là vốn dĩ đọc không hiểu.
Phong Tri Ý khó chịu nhưng vẫn nở nụ cười, cô nghe thấy giọng nói như bừng tỉnh đại ngộ của anh ta, còn tưởng ra anh ta đã xem qua cuốn "sổ tay du lịch của người địa phương”
Cuốn sách này là trong lúc cả nước căng mình phòng dịch, cô vừa vặn tìm được ở trọng chợ đồ cũ.
Bác sĩ Uông còn nói, cuốn này có khả năng là bản gốc.
Tô Vọng Đình nhớ tới lời doanh trưởng đã từng nói với anh ta.
"Đúng rồi, vào lúc lũ lụt hè này, tôi trở về sau khi cứu nạn chống lũ thì không tìm được cô trong quân doanh, cô đã đi đâu vậy?”
Phong Tri Ý thu hồi ánh mắt, tiếp tục đọc sách.
"Trong nhà có việc, tôi phải về một chuyến."
Câu trả lời nửa thật nửa giả.
"À, khó trách không thấy cô đâu!"
Tô Vọng Đình cố gắng tìm chủ đề, không ngừng nói chuyện với cô.
"Lúc đó, tôi..."
Phong Tri Ý vì lịch sự, cũng đáp lại câu được câu không.
Mạnh Tây Châu ngồi bên cạnh im lặng tách hạt thông, anh rũ mắt xuống, ánh mắt thâm trầm như đêm tối lại sâu không thấy đáy.
Thời gian trôi qua, toàn tàu dần dần đi vào màn đêm, bên trong xe, ngọn đèn vàng ấm áp được thắp lên, Mạnh Tây Châu nhìn đồng hồ, cũng không còn sớm nữa, mới nhẹ nhàng hỏi Phong Tri Ý.
"Cô có muốn đến phòng ăn ăn tối không?”
Tô Vọng Đình vội vàng, không chịu thua thiệt mà đề nghị.
"Cùng đi đi, tôi mời khách."
Phong Tri Ý vốn định nhấc chăn đứng dậy, cô nghe vậy thì ngay lập tức ngồi bất động.
"Không đâu, tôi sợ lạnh, lười đi."
Sau đó, cô quay đầu nói với Mạnh Tây Châu.
“Anh đi mua về đi."
Ánh mắt Mạnh Tây Châu lặng lẽ ánh lên một chút ý cười.
"Được.
Sau đó anh đừng dậy, không thèm nhìn Tô Vọng Đình mà xoay người đi mua cơm. Tô Vọng Đình bất chợt có chút ngượng ngùng, cười cười.
"Vậy, tôi cũng mua về ăn."
Phong Tri Ý có chút khó hiểu, gật đầu. Anh đi ăn cơm thì nói với tôi làm gì?
Tô Vọng Đình rời đi không được bao lâu, xe lửa rít một hồi còi báo hiệu sắp vào trạm rồi.
Sau một hồi ồn ào, náo động, một nhóm người đi xuống, một nhóm người khác lại đi lên.
Một cái bóng đen lớn đột ngột in lên cuốn sách mà Phong Tri Ý đang đọc, cô ngẩng đầu nhìn thấy một phụ nữ trẻ tuổi vác theo túi lớn túi nhỏ, tay dẫn theo một đứa bé trai năm, sáu tuổi, phía sau còn dắt thêm một bé gái tầm tám tuổi đang đứng chen chúc bên ngoài khoang tàu.
Vừa bước vào, cô ta đã mang túi lớn túi nhỏ có chút bẩn đặt lên chỗ nằm mà Tô Vọng Đình đã dọn dẹp sạch sẽ.
Phong Tri Ý không kìm được, nhắc nhở.
"Vị đồng chí này, chỗ được trải nệm kia có người, túi của cô..."
'A, thật ngại quái"
Đối phương lập tức xin lỗi, nhìn qua mặt giường một chút, sau đó nhìn Phong Tri Ý thoải mái ở trong ổ chăn của mình, cô ta có chút ngại ngùng, hỏi.
"Vị nữ đồng chí này, giường của tôi là giường trên, tôi mang theo con nhỏ nên không tiện, cô có thể đổi chỗ với tôi được không?"
Phong Tri Ý kinh ngạc chớp mắt một cái, cô đã sắp xếp một cái ổ như vậy, mà người ta còn không thấy ngại muốn đuổi với cô sao?
Cô nhìn qua hai đứa nhỏ của cô ta, cau mày lại, Phong Tri Ý vừa định nói gì đó thì bên ngoài buồng có tiếng nói Mạnh Tây Châu truyền đến.
"Làm sao vậy?”
Trở về cùng anh có cả Tô Vọng Đình và viên cảnh vệ.
Người phụ nữ thấy ba người đàn ông cao to, hơn nữa còn có hai người lộ rõ khí thế của quân nhân, thì theo bản năng lùi về sau, rụt rè nói.
"Tôi, tôi mang theo con mọn nên không tiện, muốn cùng nữ đồng chí này đổi vị trí."
Cô ta cho rằng cô gái trẻ da mặt mỏng, nếu ở trước mặt đàn ông mà không tỏ ra lương thiện thì cô ấy Sẽ ngại ngùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận