Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 67: Chồng Cuối Cùng Của Nữ Chính Là Ai?

Chương 67: Chồng Cuối Cùng Của Nữ Chính Là Ai?Chương 67: Chồng Cuối Cùng Của Nữ Chính Là Ai?
Nhưng đây cũng không phải là người chồng cuối cùng của cô ta, cho nên Phong Tri Ý lại nghĩ đến:
"Vợ chính kiếp trước của nam chính kia là ai?"
"Là Phương Tiểu Phương trong thôn. Cũng bị nữ chủ dùng kế sau lưng làm cho lập gia đình."
AI nói xong, cảm thấy có chút không đúng:
"Nữ chính tùy ý phá hỏng nhân duyên trời định của người ta như vậy, có phải có chút không tử tế hay không?”
Phong Tri Ý đối với nữ chính này cũng không biết nói gì, nhưng mà:
"Ai bảo cô ta được trọng sinh đâu, không phải đây là ông trời cho phép rồi sao?"
AI không thể phản bác:
“Nói cũng đúng."
Sau đó AI lại có chút lo lắng:
"Chủ nhân, ngài không sợ nữ chính không trả đồng hồ cho ngài sao?"
"Cả nhà bác gái, trong sách được miêu tả rất cay nghiệt, cường thế, keo kiệt. Chiếc đồng hồ này vào nhà bác gái rồi còn có thể nhổ ra sao?"
Phong Tri Ý thản nhiên cười khẽ một tiếng:
"Ngược lại thì ta hy vọng nữ chính không trả lại cơ."
"Vì sao?"
AI khó hiểu, trong thời đại này đồng hồ có giá trị rất lớn!
"Như vậy, nữ chính chắc là sẽ không còn mặt mũi đối mặt với ta, về sau hẳn là cũng không còn mặt mũi nhắc tới yêu cầu gì nữa."
Phong Tri Ý cảm thấy dùng một chiếc đồng hồ đeo tay tầm thường, đổi lại sau này thanh tĩnh, thì lại rất có lời.
AI im lặng:
"Chỉ mong là vậy."
Vừa đi vừa nói chuyện, Phong Tri Ý về đến điểm thanh niên trí thức.
Thấy nhóm thanh niên trí thức đang chuẩn bị ăn cơm, Phong Tri Ý về thẳng phòng, lấy đồ ra giải quyết cơm chiều.
Chuyện ăn chung với nhà bác Bành là hẹn từ ngày mai ngày mùng một tháng năm, cô giao tiền thức ăn thì mới bắt đầu.
Vì vậy, ngày mai, cô phải kiếm được tiền mới được.
Sáng sớm hôm sau, trời còn mờ mịt, Phong Tri Ý lặng lẽ rời giường ra cửa, quyết định tự đi bộ đến thị trấn.
Bởi vì hôm nay nghỉ lễ, người ngồi xe bò hoặc máy kéo trong đại đội đi thị trấn rất nhiều, cô không muốn cùng người ta chen chúc đến mồ hôi nhễ nhại, đầy mặt bụi bặm.
Dù sao cũng đã tháng năm rồi, nhiệt độ là hơn hai mươi độ, ban ngày có hơi nóng. Hơn nữa từ đầu tháng tư sau thanh minh, mỗi ngày đều trong xanh không mưa.
Đường đi thị trấn đều là đường núi bùn đất, sau một tháng phơi nắng, xe thồ đi qua có lẽ bụi bặm bay cao đến mấy thước.
Dù sao đi bộ cũng chỉ có hai tiếng đồng hồ, coi như là rèn luyện buổi sáng là được.
Nhưng cô vừa mới ra khỏi thôn, đi qua cánh đồng, đi lên đường núi, vừa rẽ, là nhìn thấy một chàng trai cưỡi trên xe đạp, chân dài chống đất, lắng lặng chờ ở ven đường.
Phong Tri Ý có chút bất ngờ:
“Trùng hợp quá? Anh đi đâu vậy? Anh đang chờ ai à?”
Mặc dù cô đã kiểm soát ánh mắt, lễ phép không nhìn chân anh, nhưng trong lòng Phong Tri Ý vẫn có một tia nghi hoặc:
Chân anh ấy, có thể đi xe đạp sao?
Hơn nữa, xe đạp của thời đại này, đặc biệt ở nông thôn là một món đồ rất đắt tiền.
Cả đại đội hình như cũng chỉ có hai chiếc, gia đình bình thường hoàn toàn không mua nổi, hoặc là không có phiếu để mua.
Cho nên, chàng trai mồ côi ở trong thôn rõ ràng ở tầng đáy, làm sao lại có thể có xe đạp?
Có điều nghi hoặc của Phong Tri Ý chỉ chợt lóe lên, cô không có ý định thăm dò.
Bạn cần đăng nhập để bình luận