Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chuong 83: Di Chuc Ruou

Chuong 83: Di Chuc RuouChuong 83: Di Chuc Ruou
"Động tác của cô cũng nhanh lên đi!"
Nói xong, cô ta còn rống lên với những cô bé khác có động tác nhanh không thua gì mình:
"Ôi ôi ôi ôi, các người còn muốn lập gia đình hay không đây? Tui con trai đang nhìn kia kìa! Nhã nhặn chút đi!"
Đám con gái quả nhiên dừng một chút, cẩn thận nhìn trái phải một chút.
Ngược lại để cho Phương Tiểu Phương nhân lúc này nhanh chóng kéo chút đồ ăn cuối cùng vào trong bát của Phong Tri Ý dưới sự trừng mắt tức giận của các cô gái không kịp cướp.
"Cho côi"
Phương Tiểu Phương như tướng quân chiến thắng ngồi trở về, đặt bát đồ ăn cướp được không ít lại trước mặt Phong Tri Ý:
'Lăn lộn với chị đây thì có cơm ăn!"
Phong Tri Ý buồn cười hỏi cô ta:
"Vậy cô không định lập gia đình sao?”
Phương Tiểu Phương kiêu ngạo ngẩng đầu lên:
"Đàn ông có là cái gì, sao quan trọng bằng ăn cơm được!"
Phong Tri Ý nhất thời vui vẻ, thấp giọng cười khẽ không thôi:
"Nói rất có đạo lý."
Bên bàn cô dâu chú rể, Tô Vọng Đình nhìn về phía bên này đang cười tươi như hoa, trong lòng anh ta vô cùng ngứa ngáy, không kiềm chế được đẩy Triệu Học Binh, nhỏ giọng nói:
"Không phải anh nói muốn giúp chú rể đỡ rượu sao? Bây giờ đi à?"
Bởi vì thân phận Tô Vọng Đình quý trọng, bàn này của bọn họ, đều là đại đội trưởng sản xuất, bí thư, đại đội trưởng dân quân và các cán bộ khác, còn có Triệu Học Binh và cô dâu chú rể cùng người lớn đều ngồi ở chỗ này.
À không, bí thư chi bộ phụ trách giáo dục tư tưởng bị bệnh lạ đã đưa đi chữa bệnh còn chưa về.
Bởi vì không biết là tình huống gì, hơn nữa trong khoảng thời gian này quá bận rộn, tạm thời còn chưa có tuyển bí thư mới, lúc này chỉ có phó bí thư ở đây.
Triệu Học Binh đang cùng đại đội trưởng cạn chén, nghe vậy thì dừng một chút, quét mắt về phía chiếc bàn Tô Vọng Đình vẫn luôn chú ý đến, rồi nhỏ giọng nói:
"Đồ còn chưa ăn xong, không thích hợp, đợi lát nữa đi."
Tô Vọng Đình đành phải nhẫn nại chờ, thỉnh thoảng nhìn lướt qua bên Phong Tri Ý.
Đột nhiên anh ta nhìn thấy tay của bà thím bên đó trơn trượt, canh nóng bỏng văng lên mặt cô gái nhỏ bên cạnh Phong Tri Ý.
Phong Tri Ý đang cúi đầu nói chuyện với Phương Tiểu Phương dường như là phản xạ có điều kiện, nhanh chóng đưa tay chắn trước mặt cô bé, canh nóng hổi nhất thời văng lên mu bàn tay của Phong Tri Ý.
Ngay lập tức, người ở bàn kia kinh hoảng! Vẫn là bản thân Phong Tri Ý nhanh chóng ổn định cục diện, đối với vẻ mặt xin lỗi của ba thím thì không ngại cười cười, xua xua tay, giống như đang nói không có việc gì.
Sau đó lại cô lại dịu dàng trấn an cô gái nhỏ bị dọa sợ, làm cho biến cố đột nhiên xảy ra, còn chưa kịp nổi sóng đã bị đè xuống.
Thậm chí người ngồi ở bàn bên cạnh bọn họ chỉ nhìn sang một chút, cũng không gây ra nhiều sự chú ý.
Bàn tay cầm đũa của Tô Vọng Đình siết chặt, anh ta quay đầu nhỏ giọng dặn dò cảnh vệ viên ngồi bên cạnh một câu.
Cảnh vệ viên đi theo tới chăm sóc anh ta lập tức rời khỏi chỗ ngồi, không bao lâu thì quay lại giao cho Tô Vọng Đình một ống thuốc mỡ.
Đợi đến khi tất cả năm món ăn đều lên hết, cô bé bên cạnh Phong Tri Ý không kìm được mà hỏi khi thấy cơm trong bát của cô cũng không nhúc nhích mà đã đặt đũa xuống:
Bạn cần đăng nhập để bình luận