Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chuong 277: Cung Nhau Nghi Tet Di

Chuong 277: Cung Nhau Nghi Tet DiChuong 277: Cung Nhau Nghi Tet Di
"Đại đội trưởng bảo chúng tôi qua ngày mồng tháng tám chạp rồi hang trở về."
Bởi vì ba tháng lương thực lãnh được lúc xuống núi trước đây đã cạn kiệt, nên mọi người vẫn luôn thắt lưng buộc bụng suốt.
Bác Bành vốn sợ cạn lương thực nên mới cực kì tiết kiệm mà một ngày ba bữa đều là cháo khoai lang, loãng đến mức có thể nhìn thấy bóng người, làm cho cô húp muốn nôn rồi.
Cho nên mỗi ngày cô đành chạy lên núi đào măng mùa đông, tìm rau dại, một là kiếm thêm đồ ăn trong nhà, hai là buổi trưa không phải về nhà ăn cơm.
Thật ra, gân đây đại đội trưởng vẫn luôn xin cấp lương thực cứu tế, nhưng lại không nhận được câu trả lời, ông ta sốt ruột đến mức vết nhăn trên trán cũng tăng thêm ba đường.
Hơn nữa, hiện tại đại đội không có việc gì làm, đại đội đã nghĩ rằng thứ gì tiết kiệm được thì nên tiết kiệm, cho nhóm thanh niên trí thức trở về sớm một chút cũng tốt, giảm bớt chút gánh nặng.
Trong giây lát, ánh mắt của Mạnh Tây Châu rơi vào đôi môi hồng nhuận của cô rồi lại vội vàng nhìn vào chiếc nồi sôi sùng sục, ti mỉ giúp cô vớt mấy miếng nấm cô thích ăn ra.
"Tôi có thể hỏi cô một vấn đề được không?”
"Ừm?"
Phong Tri Ý giơ bát ra nhận lấy mấy miếng nấm anh đã với.
Anh nói đi."
Mạnh Tây Châu ngập ngừng một chút, gác lại cái muôi, anh ngước mắt nghiêm túc nhìn cô.
"Cô là ai?"
Phong Tri Ý đang định mở miệng ăn thì kinh ngạc ngẩng đầu, cô khó hiểu nhìn anh, không biết anh là đang có ý gì.
Mạnh Tây Châu nhìn vẻ mặt có vẻ hơi mờ mịt của cô qua làn hơi nóng hôi hổi.
"Tôi đổi cách hỏi vậy, cô tên là gì?"
Phong Tri Ý thấy anh nhìn mình chăm chú, cô hơi kinh ngạc, vội vàng cười nói.
"Anh không biết sao?"
Mạnh Tây Châu nhìn nét mặt cô chằm chằm, khẽ lắc đầu.
"Tôi không biết, tôi chỉ biết được thật ra tên của em không phải là Trân Tố Tố."
Phong Tri Ý chợt mỉm cười.
"... Lợi hại, ngay cả chuyện này mà anh cũng biết. Vậy anh có biết tên tôi là gì không?”
Mạnh Tây Châu cũng cười theo.
"Không biết, cô có thể nói cho tôi biết không?"
Phong Tri Ý nhìn ánh mắt cực kì nghiêm túc, lại vừa dịu dàng vừa cực kì chờ mong của anh.
Cô nghĩ dù sao cũng đã biết nhau lâu như vậy, nếu ngay cả tên thật vẫn chưa nói cho đối phương biết, hình như quá không chân thành rồi, cô đưa tay ra có ý bảo.
"Đưa tay cho tôi." Mạnh Tây Châu vội vàng duai bàn tay ra đưa đến trước mặt cô, anh dựa theo dòng chữ cô viết trong lòng bàn tay tự đọc lên.
"Phong, Tri, Ý."
Sau đó anh rút tay lại nắm chặt, nhìn đôi mắt sáng như ngọc của Phong Tri Ý mà cười nói.
"Đã nằm trong lòng bàn tay của tôi rồi."
Phong Tri Ý: "... Anh muốn biết tên tôi để làm chỉ? Một cái danh hiệu mà thôi, dù tên tôi là gì, tôi vẫn là tôi."
Mạnh Tây Châu không trả lời, hỏi tiếp.
"Nếu như cô không phải là Trần Tố Tố, vậy tết này cô về đâu?”
Sợ cô không tiện trả lời, anh vội vàng bổ sung thêm một câu.
"Cô không tiện thì có thể không cần nói."
Hôm nay anh biết được tên thật của cô, đã rất thỏa mãn rồi.
Thế nhưng, Phong Tri Ý lại không cảm thấy bất tiện, nói.
"Tôi đi Bắc Kinh, chứ còn đi đâu nữa."
Mạnh Tây Châu chú ý đến, cô nói rõ ràng là "đi" chứ không phải là " trở về", anh nhìn cô quan tâm hỏi.
"Cô có nhà không?”
Đột nhiên Phong Tri Ý cảm thấy đau xót khó hiểu nơi hốc mũi, cô rũ mắt xuống che giấu đi sự ẩm ướt đang hiện lên trong mắt, lòng khẽ ngạc nhiên:
Sao tự nhiên cô lại buồn rầu như vậy, mềm yếu như vậy, thật kì quái?
Nhưng cô vẫn lắc đầu vừa vặn đáp lại Mạnh Tây Châu, tránh để anh thấy được sự chật vật của bản thân.
Không có, bắt đầu từ kiếp trước cô đã không có nhà rồi, chỉ có gia tộc.
Mạnh Tây Châu nhìn dáng vẻ của cô, bất chợt đau lòng không thôi, anh nắm chặt lấy tay cô.
"Tôi cũng không có, tết này chúng ta trải qua cùng nhau đi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận