Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 236: Di Tản Lên Núi

Chương 236: Di Tản Lên NúiChương 236: Di Tản Lên Núi
Trong thôn chỉ có hai chiếc thuyền gỗ nhỏ, mỗi lần tối đa chỉ có thể ngồi được năm, sáu người, nhưng mà cả đại đội có hơn hai ngàn ba trăm nhân khẩu, mà mực nước sông vẫn đang không ngừng dâng lên, sợ rằng không kịp chuyển người đi.
May là trước khi nước dâng, đại đội trưởng vì để dự phòng lũ lụt, đã làm hai mươi mấy cái bè trúc có thể chuyển được tối đa tâm mười người, bây giờ thì có việc để dùng rồi.
Nhưng mà, vào lúc này mặc dù lũ lụt không còn sóng to gió lớn quay cuồng nữa, nhưng dòng nước vẫn còn chảy xiết, cho nên phải cần ít nhất hai người thành thạo bơi lội hỗ trợ chèo giữ bè trúc, vì thế một chuyến đi cũng chỉ có thể vận chuyển được tám người.
Mà thôn cách ngọn núi phía sau cũng phải ba đến năm dặm.
Đi bộ bình thường cũng mất tâm nửa tiếng. Hiện tại không biết nước có thuận dòng hay không, nên ước chừng đi một vòng cũng mất ít nhất một giờ đồng hồ.
Sau đó còn phải sắp xếp một ít trai tráng thành thục bơi lội và bè trúc đến giúp mang một ít vật tư ra, bằng không thì lên núi phải ăn cái gì đây?
Vừa nay do gấp rút chỉ đạo mọi người cứu nạn, lương thực và vật nuôi vẫn còn đang bị chìm dưới nước! Không biết là lũ đã cuốn đi mất bao nhiêu rồi.
Cho nên để vận chuyển toàn bộ hai ngàn bốn trăm người trong đại đội, ít nhất cũng phải tiêu tốn mười mấy, hai mươi mấy tiếng, từ đây đến tối chưa chắc đã chuyển xong.
Nhưng tốc độ nước dâng không chờ đợi ai, cũng không biết mực nước này dâng đến khi nào mới ngừng, cho nên đại đội trưởng đã đưa ra kiến nghị, thanh niên trẻ tuổi khỏe mạnh thông thạo bơi lội thì bơi theo bè trúc.
Về phần bè trúc, ưu tiên trước hết là gấp rút chở người già và trẻ nhỏ đi trước.
Mọi người không có ý kiến gì đối với việc sắp xếp này, mực nước đang nhanh chóng đến gần, thời gian không chờ người, cho nên mọi người chưa thật sự hết bàng hoàng cũng không có thời gian để điều chỉnh lại tâm trạng, đều phải nhanh chóng hành động.
Rất nhiều gia đình không kiên nhẫn xếp hàng, cũng sợ không kịp xếp đã nghĩ ra cách, họ khéo léo tận dụng những thùng tắm bằng gỗ các loại, tự mình bơi theo phía sau của bè trúc, đặt người già và trẻ nhỏ vào thùng gỗ rồi hộ tống đưa đi theo.
Nhưng có rất nhiều người không có sức khỏe hoặc không biết bơi, lại không có người thân để dựa vào, thì chỉ có thể đứng tại chỗ, xếp hàng, bao gồm cả Phong Tri Ý sắc mặt đang tái nhợt, mệt mỏi.
Lý Yến Hoa nhìn thấy cô dường như lung lay sắp ngất xỉu đến nơi, thì không kìm được đỡ lấy cô.
"Trân Tố Tố, cô không sao chứ?"
Phong Tri Ý khẽ lắc đầu một cái.
"Không sao, chỉ là có chút choáng. Cũng tại cơ thể tôi yếu, ngâm nước nên cảm thấy khó chịu."
Thật ra là do cô đã sử dụng quá nhiều sức mạnh tinh thần, từ từ sẽ khỏe lại.
"Vậy cô..."
Lý Yến Hoa nhìn xung quanh một lúc, trên bàn ghế và nóc nhà đều toàn là người, những người trẻ tuổi như bọn họ không thể làm gì khác hơn là đứng dựa vào góc tưởng. "Cô qua bên kia dựa đi, bên kia chắc là nước cạn hơn một chút."
Luôn có cảm giác rằng cô ấy có thể sẽ ngã vào trong nước bất kỳ lúc nào.
Phong Tri Ý nhìn hướng nóc nhà một chút, người ở trên kia chen chúc, đen kịt, cô vốn dĩ không thể nhìn ra được bác Bành và Bành Nha Nha ra sao rồi, nhưng mà chắc hẳn bọn họ an toàn.
Hơn nữa bọn họ nằm trong diện người già và trẻ nhỏ lại là người thân của liệt sĩ, làm việc gì cũng sẽ được ưu tiên, nếu là như thế thì họ có thể được hộ tống lên núi nhanh thôi.
Phong Tri Ý gật đầu với cô ta, sau đó cô lội qua mực nước ngập đến đầu gối rồi tìm một góc, im lặng đứng.
Nội tâm Mạnh Tây Châu thắt lại, sau đó tranh thủ mọi người đang vội vàng, rối loạn, anh xoay người không biết đi đến nơi nào, không bao lâu sau thì trở về.
Anh lặng lẽ đến gần Phong Tri Ý đang nhắm mắt dưỡng thần, giữa âm thanh ồn ào xung quanh, anh nhẹ nhàng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận