Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chuong 159: Chia Luong Thuc

Chuong 159: Chia Luong ThucChuong 159: Chia Luong Thuc
Hơn nữa, đấy cả cả một năm nay cô ăn uống bằng tiên của cá nhân mình, không hề ăn lương thực của đại đội.
Phong Tri Ý trợn tròn mắt, cô nghiêm túc làm việc vất vả khổ sở như vậy mà còn không nuôi sống được bản thân? Bảo sao những năm này lại coi trọng lao động khỏe mạnh như vậy.
Có điều những thanh niên trí thức khác cũng không tốt hơn cô bao nhiêu, ngoại trừ Phạm Khải Minh siêng năng nhất có dư chín đồng ra.
Thì những người khác, trên cơ bản chỉ đủ công điểm để ăn lương thực cơ bản.
Thậm chí có người còn giống như cô, còn nợ lại công điểm của đội sản xuất.
Không phải là do những thanh niên trí thức này làm việc ít, mà là bởi vì những người này lúc đến đây người nhà cung cấp không đủ, nửa đường chỉ đành mượn đại đội lương thực để ăn, cho nên hiện tại phải trừ đi.
Mà trong đại đội có gia đình có mười mấy lao động khỏe mạnh, trừ bỏ khẩu phần ăn cơ bản được chia thì thu nhập cả năm cũng chỉ hơn một trăm đồng, đó là thu nhập cao nhất của cả đại đội sản xuất rồi.
Phong Tri Ý lúc này mới có nhận thức sâu sắc về nền kinh tế của thời đại này.
Nhưng các xã viên lại ai nấy đều tươi cười, nói là năm nay là một năm bội thu.
Bởi vì mỗi người ngoài việc phân phối một trăm bốn mươi cân lương thực dựa theo khẩu phần ăn cơ bản, thì mỗi gia đình cũng được chia một chút đậu nành, vừng, đậu phộng, bông, dầu hạt cải và các loại cây trông khác.
Những những thứ này, cô sẽ không có phần.
Về phần khẩu phần cơ bản một trăm bốn mươi cân kia, Phong Tri Ý cũng giao cho bác Bành luôn, dù sao cô cả năm đều ăn uống ở nhà bác Bành mà.
Sau khi chia lương thực xong, lại tiếp tục chia củi mấy ngày, đều là rơm rạ phơi khô, cành vừng, bông, đậu phộng vân vân.
Cái này không cần khấu trừ công điểm, nhưng phải dựa theo tỷ lệ công điểm để chia.
Trong nhà có nhiều công điểm thì được chia nhiều hơn một chút, công điểm ít thì chia ít đi.
Công điểm của Phong Tri Ý và nhà bác Bành cộng lại mới được chia năm bó rơm, năm bó cành vừng, năm bó cành bông.
Rơm phải để lại toàn bộ cho cô làm đệm giường, cho nên Phong Tri Ý lo lắng hỏi:
"Chỉ có chút củi như vậy, có phải không đủ đốt không ạ?”
Không đủ để nấu ăn trong một mùa đông phải không nhỉ? Sợ là sẽ lạnh đến đóng băng mất.
Bác Bành nhìn dáng vẻ mở to hai mắt ngây thơ của Phong Tri Ý thì khẽ cười nói:
"Không sao, qua hai ngày nữa còn phải chia núi!"
"Chia núi?"
Phong Tri Ý sửng sốt, cô đột nhiên nhớ tới sự kiện rắn độc trong sách có nói qua:
"Chia núi đốn củi ạ?" "Đúng rồi."
Bác Bành giải thích:
"Cái đó cũng dựa theo công điểm mà chia, hay trăm công điểm được chặt một cái cây."
"Hôm nọ không phải cháu muốn tìm thợ mộc để làm tủ sao? Cháu có thể chặt cây để thợ mộc Hà giúp cháu đóng tủ, có thể tiết kiệm một ít chi phí đó!"
Phong Tri Ý yên lặng suy nghĩ xem mình chỉ có 320 công điểm, hình như chỉ có thể chặt một cái cây?
"Vậy cây nào cũng có thể chặt hở bác? Hay có quy định gì ạ?"
Một số cây có giá trị không nên chặt, phải không?
Quả nhiên, bác Bành gật đầu:
"Hai ngày nay người của đại đội sẽ lên núi đánh dấu, đến lúc đó chúng ta chỉ có thể chặt những cây có dấu hiệu đó. Nhưng trên núi có những cành khô lá khô cỏ khô gì đó thì tùy tiện nhặt, cái này không có quy định."
Nói như vậy chắc là sẽ không thiếu củi, Phong Tri Ý lúc này mới yên tâm để bác Bành đại nương dùng rơm đan nệm cho cô.
Đan nệm rất đơn giản, đem rơm rạ phơi khô, phơi nắng cho mềm mại, sau đó buộc chặt rễ rạ, nối liền với nhau, chỉ một lát sau bác Bành đã làm xong cho cô.
Phong Tri Ý ôm trở về phòng, bỏ lớp trải giường ra, trải thảm rơm mềm mại lên trên, sau đó mới là chăn đệm, tiếp theo là ga giường, lại thêm một cái chăn, là xử lý xong!
Bạn cần đăng nhập để bình luận