Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 356: Đi Tìm Nhà Trần Tố Tố

Chương 356: Đi Tìm Nhà Trần Tố TốChương 356: Đi Tìm Nhà Trần Tố Tố
Tô Vọng Thư vốn mới vừa chê bai xong cũng cảm thấy khó chịu, nghĩ va căn nhà gỗ của mình giống như một trò đùa, rồi nhìn lại ngôi nhà này.
Cửa gỗ xanh mướt bao quanh, hoa leo bám đầy hàng rào, từng đóa hoa bìm bịp như thể đang chế giễu Cô ta.
Tô Vọng Thư bỗng nhiên cảm thấy tức giận vì xấu hổ:
"Vào trong xem thử."
Nói xong, cô ta bước lên phía trước.
"Như vậy không tốt lắm đâu?"
Đỗ Nhược Lan do dự:
"Người ta không có nhà, chúng ta tự tiện vào có khi nào bị hiểu lầm không?”
Họ thực ra muốn tạo dựng một khu vườn riêng, nhưng hai cô nàng tiểu thư này làm sao có thể làm được chuyện đó?
Chưa biết bắt đầu từ đâu, hơn nữa với bài học từ việc xây dựng hỏng ngôi nhà gỗ, họ không dám tự ý làm loạn, sợ lại thành trò cười.
Vì vậy, sau khi xác nhận Phong Tri Ý đã đi làm, họ lẻn đến đây.
Tranh thủ lúc thôn ít người, họ muốn nhìn trộm xem khu vườn được Chu Mạn Mạn ca tụng nức nở kia trông như thế nào, đồng thời học hỏi một chút.
"Lo cái gì.'
Tô Vọng Thư không quan tâm:
"Chúng ta chỉ vào xem thôi, không làm gì cả, có sao đâu? Dù sao người ta cũng không có ở đây."
Nói xong, cô ta định đẩy cửa vào, nhưng đột nhiên bị ai đó mạnh mẽ kéo chân, khiến cả người ngã về phía trước.
Đỗ Nhược Lan đang đứng trên mũi chân nhìn qua hàng rào vào sân, nghe thấy tiếng "bụp”.
Quay đầu lại thấy Tô Vọng Thư ngã nhào, Đỗ Nhược Lan vội vàng chạy đến đỡ cô ta dậy:
"Ôi chao, cậu làm sao vậy? Đi cũng không chú ý."
Tô Vọng Thư bị ngã một trận, mặt mày ngơ ngác, cảm thấy một nỗi sợ hãi kỳ lạ, từ từ dâng lên:
"Không, vừa rồi hình như... có người kéo chân mình."
Đỗ Nhược Lan giật mình, cảnh giác nhìn quanh.
Phía trước là khu vườn nhỏ thanh lịch, sau lưng là cánh cửa nhà đóng chặt, bên trái là ao sen mênh mông, bên phải là một túp lầu tranh dường như đã lâu không ai ở.
"Cậu nói linh tinh gì thế? Ngoại trừ chúng ta, thì có ai ở đây đâu chứ?”
Nói xong, cô ta nhìn xuống cỏ dưới chân mình, thấy những dây leo trên hàng rào đang trườn ra:
"Hay là cậu vấp phải dây leo?"
"Hay là thế nhỉ?" Tô Vọng Thư cúi xuống nhìn dưới chân mình, thấy dây leo quấn quanh mắt cá chân, liệu cô ta có thực sự bị vấp vào dây leo không? Nhưng cô ta cảm giác rõ ràng là có thứ gì đó quấn lấy cổ chân mình, rồi kéo mạnh.
"Chắc chắn là vậy."
Đỗ Nhược Lan giúp Tô Vọng Thư đứng dậy, vỗ vỗ cỏ trên người cô ta:
"Chúng ta đừng vào đó nữa, ở ngoài nhìn qua là được. Nếu không bị người ta thấy, họ sẽ nghĩ chúng ta vào đó ăn trộm mất!"
Tô Vọng Thư vẫn còn hoài nghi ve chuyện vừa rồi, cảm thấy tim đập mạnh, vội gật đầu.
Hai người đi quanh hàng rào, đang chỉ trỏ vào bên trong, thì ba con ngỗng trắng bước ra, như đang tuần tra lãnh thổ, từ cỏ xanh mướt uy phong bước ra.
Thấy có người ở ngoài sân, ba con ngỗng dừng chân, mắt lườm lườm, dường như muốn cảnh báo họ, kêu một tiếng "quạc!"
Tô Vọng Thư, trước đó tức giận vì bị ngã không rõ nguyên nhân, và bây giờ lại thấy mình như bị một con vật nhỏ đe dọa thì cảm thấy rất khó chịu.
Nhìn quanh không thấy gậy, Tô Vọng Thư nhanh tay bứt một quả dưa leo từ hàng rào, giơ lên đe dọa:
"Quạc cái gì mà quạc?! Mày cũng đáng ghét như chủ nhân của mày vậy!"
Con ngỗng trắng mở to đôi mắt, hửm?II
Dám hái trộm dưa leo nhà nó sao?!
Ngay lập tức nó phát ra tiếng "quạc...' dài như muốn tấn công, và cùng hai con ngỗng trắng khác dang rộng cánh, hung hãn phi tới!
Có hàng rào cao ít nhất một mét năm che chắn phía trước, Tô Vọng Thư tự tin cười khẩy:
"Ôi ôi ôi, hung dữ thế, mày còn có thể bay qua hàng rào cắn tao sao?"
Nói xong, cô ta còn cố tình cắn một miếng dưa leo để chọc tức.
Nhưng không ngờ, giây tiếp theo ba con ngỗng trắng thật sự vỗ cánh bay lên, vượt qua hàng rào, lao thẳng về phía cô ta.
"AI Ị"
Bạn cần đăng nhập để bình luận