Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 183: Đối Chất

Chương 183: Đối ChấtChương 183: Đối Chất
Bà cụ Hứa vội vàng tỏ thái độ:
"Nhà họ Hứa chúng tôi đương nhiên tin tưởng đại đội trưởng, ông sẽ công bằng công chính!"
Phong Tri Ý đút hai tay vào túi, như thể chuyện này không liên quan gì đến mình.
Cô ung dung đứng sang một bên, khóe môi nhếch lên cười nhạt, âm thâm mỉa mai trào phúng.
Không lâu sau, Hà Mỹ Lệ mới vừa sảy thai, đã bị người ta kéo đến, mồ hôi nhễ nhại, sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy như sắp ngã xuống.
Đại đội trưởng cau mày:
"Giữa cô và thanh niên trí thức Trân xảy ra chuyện gì vậy? Mau nói cho tôi biết."
Hà Mỹ Lệ bị ánh mắt trong veo, bình thản của Phong Tri Ý nhìn, có chút chột dạ rũ mắt xuống:
"Sáng hôm qua trong lúc họp trong sân phơi lúa, tôi đã bị cô ấy cười nhạo, tôi tức giận đến mức đau bụng."
"Lúc về thì thấy bị chảy máu và được đưa đến bệnh viện, nhưng đứa nhỏ không thể cứu được. Bác sĩ nói rằng do tức giận quá mức đã làm tổn thương cơ thể và động thai khí, điều đó đã làm cho đứa nhỏ..."
Lời cuối cùng thốt ra, cô ta bắt đầu đau lòng mà khóc "hu hu hu”.
Đại đội trưởng cau mày, quay đầu hỏi Phong Chỉ Ý:
"Cô đã nói cái gì?"
Phong Tri Ý nghiêng đầu nhìn Hà Mỹ Lệ, như thể cô vừa mới nhận ra:
"Ồ, tôi nhớ ra rồi! Sáng hôm qua lúc họp, tôi tình cờ nghe thấy một đám người đang cười nhạo tôi vì tôi có bằng cấp thấp, không xứng làm thanh niên trí thức."
Đây là sự thật, trong đám đông người xem, một số cô con dâu và các cô gái đều tỏ ra ngượng ngùng không được tự nhiên.
"Lúc đó tôi nghĩ thấy buồn cười nên bật cười một tiếng, sau đó thì quay đầu bước đi."
Phong Tri Ý nói xong chỉ vào Hà Mỹ Lệ:
"Hình như lúc đó cô ấy có ở đó, nhưng tôi không chắc lắm. Dù sao đám người ăn no rửng mỹ, nói chuyện thị phi sau lưng người khác, tôi không nhìn trong mắt, càng không để trong lòng."
Những người đang bàn luận về Phong Tri Ý đột nhiên cảm thấy như bị tát một cái thật đau vào mặt.
Họ đang nói chuyện thị phi của người ta, nhưng người ta vốn dĩ chẳng thèm quan tâm chút nào.
Người ta chỉ xem bọn họ như những con tôm tép nhãi nhép thật nực cười, thậm chí còn không thèm liếc nhìn họ.
Lúc này bọn họ vừa thẹn vừa tức, mới vừa rồi còn có tưởng mình rất đặc biệt, tưởng ai cũng phải để ý tới mình.
Đại đội trưởng cảm thấy không biết nói gì:
"Đây chỉ là trùng hợp thôi, không trách được thanh niên trí thức Trần. Hơn nữa..."
Đại đội trưởng nhìn Hà Mỹ Lệ bằng ánh mắt nghiêm nghị:
"Bản thân cô không phải có vấn đề gì chứ? Nếu không, thanh niên trí thức Trân cũng không có nhằm vào ai mà liếc nhìn.
"Chỉ phì cười một tiếng, thì sao cô lại tức giận đến mức sinh non? Ai mang thai đều dễ dàng sinh non vậy sao?"
"Đừng tưởng tôi không có kiến thức, nếu không chúng ta lại đến bệnh viện lần nữa và tìm bác sĩ để tìm hiểu nguyên nhân là gì đi?"
Hà Mỹ Lệ và mọi người trong nhà họ Hứa lập tức không dám lên tiếng.
Bây giờ, làm gì còn ai chưa hiểu nữa? Chắc chắn phải có nguyên nhân khác khiến đứa trẻ này bị sảy thai.
Chẳng qua là trùng hợp gặp phải thanh niên trí thức Trần nên mới có chút liên quan, thì đổ vạ cho cô ấy luôn!
Dù sao, nhà họ Hứa đã có thể lừa gạt được đồng hồ đeo tay của thanh niên trí thức Trần.
Có lẽ sau khi nếm được của ngon, thì càng trở nên tham lam, được voi đòi tiên.
"Vậy, vậy thì chuyện cô ta vẫn làm bị thương cháu trai và con dâu của tôi vẫn là sự thật mà, phải không?”
Bà cụ Hứa vẫn tìm điểm yêu để chống cự, không cam lòng náo loạn một hồi, mà trộm gà không được còn mất nắm thóc, tiền mất tật mang, đã bị mất mặt nhưng không thu hoạch được gì.
"Cô ta vẫn phải trả tiền thuốc men đúng không?! Nhìn xem bọn họ bị thương nặng thế nào này!"
Lúc này Phong Tri Ý cười nhạo:
Bạn cần đăng nhập để bình luận