Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 283: Mua Vé Mới

Chương 283: Mua Vé MớiChương 283: Mua Vé Mới
Nhìn cô bé kia ăn mặc rách rưới, gây gò như que củi, lúc nhìn người phụ nữ kia trong mắt cô bé đầy sợ hãi và e ngại, Phong Tri Ý ngờ rằng cô ta có thể làm được việc ác độc như thế lắm.
Nếu không phải nhìn cô bé trông giống người phụ nữ đó y đúc, thì cô còn nghỉ ngờ rằng cô bé là trẻ em bị lừa bán.
Thôi, dù sao đây cũng chỉ là người xa lạ tình cờ gặp mặt mà thôi, coi như đây là làm việc thiện giúp đỡ cô bé kia.
Nhìn hai người nhanh chóng thu dọn đồ đạc, Tô Vọng Đình lại nhìn về phía người phụ nữ đang mừng thâm kia.
Anh ta cảm thấy phản cảm và ghê tởm như vừa lỡ nuốt phải một con ruồi vậy, thế mà trước kia anh ta còn tốt bụng đổi vị trí cho cô ta.
Nhưng anh ta không thể đổi chỗ theo Phong Tri Ý được, như thế cô sẽ biết anh ta đang theo đuổi cô, có lẽ sẽ lại khiến cô thấy phản cảm.
Sau đó anh ta âm thâm lườm Mạnh Tây Châu, tên này xảo quyệt thật, phản ứng nhanh chóng quá, chỉ chớp mắt đã mang người đi rồi!
Tô Vọng Đình rất bực bội, rất khó chịu! Anh ta chỉ muốn đá con mụ này ra khỏi toa tàu luôn thôi!
Chỉ lát sau, nhân viên tàu đưa cho Mạnh Tây Châu và Phong Tri Ý vé giường nằm bổ sung.
Tô Vọng Đình nghẹn lời nhìn theo hai người xách hành lý, nhanh chóng rời khỏi phòng rồi đi thẳng, anh ta bực bội ngả người xuống giường, tức giận chửi thầm trong lòng!
Tô Vọng Đình ôm cục tức suốt một đêm, rồi lại nghẹn cục tức đó hết sáng, mãi cho đến lúc tàu hỏa sắp đến ga Bắc Kinh, anh ta mới có thể vội vàng xách hành lý đi tìm Phong Tri Ý.
Bọn họ đều muốn tới thành phố Bắc Kinh, hẳn là có thể cùng nhau xuống tàu nhỉ?
Hơn nữa anh ta có xe tới đón, không chừng có thể tiện đường đưa cô về, như vậy chẳng phải là biết được địa chỉ nhà cô ấy rồi sao? Sau này không phải có thể thường xuyên tìm cô ấy sao?
Tô Vọng Đình tính toán đâu ra đấy, khi anh ta tìm được phòng Phong Tri Ý thì tàu hỏa cũng đang vào bến rồi.
Phong Tri Ý và Mạnh Tây Châu đều đã thu xếp hành lý xong, chuẩn bị xuống tàu. Thấy anh ta bước vào thì ngạc nhiên:
"Sao anh lại đến đây? Có việc gì sao?"
"Sắp vào bến rồi, chúng ta cùng nhau xuống tàu nhé."
Tô Vọng Đình đặt hành lý sang một bên, tâm mắt quét qua phòng của họ một lượt, thấy chỉ có hai người bọn họ, hơn nữa chỗ nằm khác trông như chưa từng có ai nằm lên, anh ta giật mình, nhịn không được hỏi:
"Tối hôm qua ở đây, chỉ có hai người thôi à?"
"ừ"
Phong Tri Ý không thấy có vấn đề gì, tối hôm qua hai người bọn họ thấy không có người khác cũng thấy ngạc nhiên, nhưng có thể được yên tĩnh cả chặng đường trên tàu, quá thoải mái, quá tự do. Sắc mặt Tô Vọng Đình bỗng trở nên khó coi, anh ta vừa buồn vừa tức.
Buổi tối trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, cho dù không xảy ra chuyện gì, thì cũng là cơ hội tốt để bồi dưỡng cảm tình.
Tối hôm qua đáng lẽ anh ta nên mặt dày mà đi theo mới đúng! Anh ta thấy mình như vuột mất một triệu tệ!
Tô Vọng Đình ngay lập tức cảm thấy hối hận, anh ta nói thầm:
"Nếu biết thế tôi cũng đổi chỗ rồi..."
Nhưng Phong Tri Ý nghe được:
"Những toa tàu sau gần như không có người, lần sau anh có thể một người một hành lý chiếm cả toa tàu."
Tô Vọng Đình nghẹn lời, anh ta nhanh trí đổi đề tài luôn:
"Nhà cô ở Bắc Kinh phải không? Qua Tết cô có đi đâu chơi không?"
Phong Tri Ý ngước mắt nhìn anh ta, cô không cười, nhưng lại trông như đang cười:
Ngày hôm qua anh ta còn tự giác nói cách xa cô một chút, cô còn tưởng rằng anh ta đã không còn hy vọng, không theo đuổi cô nữa.
Nhưng vừa hòa nhã với anh ta một chút, anh ta đã xán lại gần rồi ư?
Tô Vọng Đình bị cô nhìn như thế thì hơi ngượng, anh ta chột dạ sờ mũi:
"Nghe nói Bắc Kinh có rất nhiều thanh niên tri thức về nông thôn gia nhập đại đội Mộng Trang, chúng †a tụ họp làm quen một chút."
"Bán anh em xa mua láng giềng gần mà, về sau ở cùng nhau, lỡ có việc gì cũng người hỗ trợ giúp đỡ đúng không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận