Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 111: Ăn Tiệc Cám Ơn

Chương 111: Ăn Tiệc Cám ƠnChương 111: Ăn Tiệc Cám Ơn
Vậy cô ấy có thể chuyển đi đâu đây?
Có nên hỏi bác Bành không? Không biết thanh niên trí thức bên ngoài đến như mình có thể xin đại đội phê chuẩn một mảnh đất không, để tự mình xây nhà.
Xác định đồ đạc của mình không có vấn đề gì, Phong Tri Ý dùng túi xách lấy một ít quà tặng không quý giá, vừa nghĩ vấn đề này vừa đi theo cha con nhà họ Vương tới cửa.
Đến nhà họ Vương, dưới sự từ chối khách sáo của thím Vương, cô đưa đồ đạc cho bà ta rồi mới vào tiệc.
Yến tiệc cảm ơn vô cùng thịnh soạn, có cá có thịt, có canh có nước, giống như lấy hết đồ ngon của nhà nông tích góp quanh năm ra, có thể nói là cực kỳ có lòng.
Có điều ngoại cô ra, còn mời Triệu Học Binh bà Tô Vọng Đình cùng với cảnh vệ viên của anh ta.
Dù sao ba người này cũng phát hiện đội trưởng Vương ngất xỉu ngã xuống ruộng và đưa về, cũng coi như là ân nhân cứu mạng ở một mức độ nhất định.
Ngoài ra, còn mời đại đội trưởng sản xuất đại đội, Phong Tri Ý cũng không đoán được nhà họ Vương gia có ý gì.
Hơn nữa, đại đội trưởng luôn luôn đối xử lạnh nhạt với cô lại ôn hòa chào hỏi cô, thậm chí còn có chút ý cười, làm cho trong lòng Phong Tri Ý khó hiểu.
Chờ sau khi uống rượu qua ba lần, đại đội trưởng mới biểu lộ ý định ra với Phong Tri Ý.
Nói là muốn mời cô nhận chức đến trạm y tế thăm khám, một ngày tính cho cô mười công điểm, không cần vất vả xuống ruộng nữa.
Lúc tất cả mọi người ở đây đều cho rằng cô sẽ vui mừng tiếp nhận, thì Phong Tri Ý lại vội vàng tỏ ra hổ thẹn từ chối.
Cô nghiêm túc tỏ ra cô cũng không biết y thuật gì, cũng không hiểu y lý, chỉ là biết món châm kim rút độc này mà thôi, thật sự không cách nào gánh vác được.
Chuyện hôm nay xảy ra trước mắt bao người, lan truyền ra là chuyện sớm muộn.
Chỉ sợ dân làng cảm thấy y thuật của cô quá thần kỳ, bệnh gì cũng đến tìm cô chữa.
Nếu cô ở vị trí đó thì cô phải làm hết sức mình, cô không muốn ngồi trong trạm y tế cả ngày để chữa táo bón cho dân làng, nhìn nấm chân và các bệnh kỳ lạ khác.
Quan trọng nhất là, ngồi trong trạm y tế phải tiếp xúc với nhiều người, điều này trái ngược với ý định ban đầu của cô là sống một cuộc sống yên tĩnh khiêm tốn.
Hơn nữa, Phong Tri Ý còn nhờ mọi người, nhất là đại đội trưởng, giúp mình làm rõ một chút, để tránh đánh lừa quần chúng.
Mọi người ngồi đây đều nửa tin nửa ngờ với lý do cô đưa ra, nhưng thấy Phong Tri Ý ngôn từ thành khẩn, thái độ kiên định, cũng đành phải bỏ qua.
Dù sao y thuật thứ này, biết chính là biết, không biết chính là không biết.
Nếu không biết mà giả vờ biết, thì sẽ xảy ra mạng người.
Phong Tri Ý rõ rang đã nói mình không biết, ai dám mạo hiểm lấy mạng người ra thử chứ? Bởi vì ngày hôm sau phải đi làm, hơn nữa trong đại đội hiện tại còn chưa có điện, nên tiệc cảm ơn ăn đến hơn bảy giờ, sắc trời dan dần tối xuống là kết thúc.
Khi rời đi, trời đất tối tăm.
Phong Tri Ý từ chối đề nghị muốn đưa cô về của Tô Vọng Đình, một mình cô đi về điểm thanh niên trí thức.
Chỉ là, chưa đi được bao lâu thì phía sau lại mọc ra một cái đuôi nhỏ không xa không gần.
Phong Tri Ý cười thầm, trong khoảng thời gian này tuy rằng chưa từng gặp chàng trai kia.
Nhưng chỉ cần xuống ruộng làm về muộn, hoặc là ở nhà bác Bành ăn cơm trở về trời tối.
Lúc cô về điểm thanh niên trí thức một mình, thì phía sau sẽ lặng lẽ mọc ra một cái đuôi nhỏ, cho đến khi cô an toàn trở lại điểm thanh niên trí thức mới biến mất.
Có thể là cảm ơn mình đã giải độc rắn cho anh, bảo vệ một cánh tay của anh, chàng trai kia vẫn dùng phương thức của bản thân để báo đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận