Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chuong 330: Mua Cay Trong

Chuong 330: Mua Cay TrongChuong 330: Mua Cay Trong
"Không sao, đến lúc đó tôi sẽ có cách, anh cứ làm theo như tôi nói là được."
Thực ra Phong Tri Ý muốn làm một cái bàn cửa sổ, để khi rảnh rỗi có thể ngồi nhàn nhã ngắm mưa, tuyết và cảnh vật.
"Được thôi."
Mạnh Tây Châu gật đầu, anh luôn cảm thấy những thứ cô làm ra sẽ không sai:
"Cô vẽ mẫu và bản vẽ rồi gửi cho tôi. Còn gì nữa không?"
"Có chứt"
Phong Tri Ý định nói thêm, nhưng lại có người đến, cô vội nói.
"Sau này tôi sẽ vẽ chi tiết bản vẽ cho tất cả những thứ cần làm. Yên tâm, không thiếu việc làm cho anh, không bỏ bữa anh đâu."
Mạnh Tây Châu nhìn theo cô vội vàng ra ngoài tiếp khách, cười không nói gì và tiếp tục cúi đầu làm việc.
Người đến là vợ của đại đội trưởng, bà ta mang đến cho cô một cái phích nước nóng mới tinh, cũng là chúc mừng cô chuyển nhà mới.
Phong Tri Ý đúng lúc có việc cần nhờ đại đội trưởng, cô liền nói với vợ của ông ta.
Nói rằng cô sắp lên núi hái một số cành cây dày bằng cánh tay để làm hàng rào bao quanh nhà, hỏi cần tính tiền như thế nào.
Vợ đại đội trưởng vội vã xua tay:
"Ồ, chặt mấy cành cây làm sao lại cần tiền! Người trong đại đội chúng ta ai cũng cần củi để đốt, không phải cứ lên núi chặt cành cây sao? Cháu cứ chặt thoải mái đi, không sao đâu, sau này thím sẽ nói với chồng thím."
Phong Tri Ý bổ sung thêm:
"Trước kia khi lên núi, cháu thấy có nhiều cây đào lông, cây táo ta, cùng với các cây nho rừng và dâu tăm”
"Sau khi hàng rào nhà làm xong, cháu có thể sẽ chuyển một số cây về trồng trong sân nhà. Bằng không sân nhà cháu quá trống trải, không có chỗ để phơi quần áo."
"Cháu cứ làm đi, không sao đâu."
Vợ đại đội trưởng không mấy quan tâm:
"Cháu muốn làm gì cũng được, những thứ đó không đáng giá gì cả."
Nhưng Phong Tri Ý vẫn kiên quyết:
"Dù sao cũng là tài sản chung của đại đội, nên làm đầy đủ thủ tục thì tốt hơn ạ. Để tránh sau này có người nói xấu, cũng để đại đội trưởng không gặp khó khăn."
Cô lo lắng sau này sử dụng dị năng nuôi cây trái phát triển tốt quá lại có người ganh tị cho rằng đó là tài sản chung của đại đội, đòi cô giao lại hoặc tự tiện vào sân nhà cô hái quả.
Vợ đại đội trưởng suy nghĩ một chút rồi nói: "Thực ra tiền cháu trả cho cây gỗ trước đây còn thừa. Cháu cứ yên tâm, không ai sẽ tính toán chuyện này với cháu đâu."
"Nếu có ai làm khó cháu, cháu cứ bảo họ đến tìm thím. Hoặc sau này, để đại đội trưởng làm giấy chứng nhận mua hàng cho cháu, đảm bảo không ai dám nói lung tung."
Nghe bà ta nói vậy, Phong Tri Ý mới yên lòng:
"Vậy cảm ơn thím ạ."
Cô quyết định sau này vẫn nên tìm đại đội trưởng để làm một giấy chứng nhận mua hàng chính thức.
"Không sao đâu."
Vợ của đại đội trưởng thấy cô gái nhỏ này cẩn thận từng li từng tí, thì không khỏi thương xót:
"Cháu đã đăng ký hộ khẩu và ổn định nhà cửa ở đại đội chúng tôi, thì là người của đại đội chúng tôi, không ai dám ức hiếp cháu đâu. Có chuyện gì cháu cứ tìm tôi, thím chắc chắn sẽ giúp cháu."
Phong Tri Ý mỉm cười cảm ơn, sau khi tiễn vợ đại đội trưởng đi, không bao lâu sau, chủ nhiệm hội phụ nữ, vợ liên đội dân quân, vợ thư ký, kế toán và thủ quỹ cũng lần lượt đến bổ sung quà mừng nhà mới.
Chủ nhiệm hội phụ nữ tặng cô hai cái hũ trà mới; Vợ liên đội dân quân tặng cô một tấm chiếu mới dệt; Vợ thư ký tặng cô một cái sọt lớn có thể dùng để đựng lúa gạo;
Vợ kế toán tặng cô một bộ sàng các kích cỡ khác nhau gồm bảy món; Còn vợ thủ quỹ thì tặng cô một bộ khay xếp tâng có bảy tầng.
Mặc dù tất cả đều là những thứ tự làm không tốn tiền, nhưng không cái nào không hữu dụng.
Và phong cách của chúng rất hợp với ngôi nhà gỗ của cô, mang đậm phong cách tự nhiên, nhà quê.
Phong Tri Ý khá thích chúng, cô cảm ơn từng người và nhận lấy, đồng thời cô cũng tặng lại cho họ một số đồ ăn vặt cho trẻ em.
Bạn cần đăng nhập để bình luận