Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chuong 269: Phu Bac Banh Sua Lai Nha

Chuong 269: Phu Bac Banh Sua Lai NhaChuong 269: Phu Bac Banh Sua Lai Nha
Hơn nữa, nhà cửa sập cô cũng phải giúp xây dựng lại mới phải, không thể ngồi không hưởng thụ được, bây giờ cô cũng là một phần của đại đội Mộng Trang mà.
Phong Tri Ý quay sang hỏi bác Bành:
"Bác ơi, tối nay cháu có thể chen chúc ngủ cùng Nha Nha được không ạ?"
"Được được.
Bác Bành vội vàng trả lời, bà ta hơi ngượng ngùng liếc nhìn bác sĩ Uông đầy oai phong và còn mang theo lính, rồi bổ sung thêm:
"Cứ để Nha Nha ngủ cùng bác, căn phòng tạm thời của con bé để cháu ở, đỡ cho cháu không quen."
Bác sĩ Uông kiến thức uyên bác đương nhiên nhìn ra được, ông ta vội vàng nhiệt tình cảm ơn bác Bành.
"Vậy tôi phải cảm ơn bà chị rồi."
"Không có chi, không có chỉ."
Bác Bành vội xua tay.
Bác sĩ Uông cảm ơn bà ta thêm một lần nữa, sau đó ông giúp Phong Tri Ý mang hành lý đặt ở hành lang nom cũng sạch sẽ, sau đó mới nói lời tạm biệt cô.
"Vậy ông về trước nhé?"
Phong Tri Ý cũng không tiện để họ đợi lâu.
"Thất lễ rồi, ở đây không có chỗ nào khác để trú tạm, lần sau cháu sẽ bù cho ngài một tách trà tẩm bổ."
Bác sĩ Uông bật cười gật đầu, xem ra thôn này thật sự quá điêu tàn rồi, tương lai có chút lo lắng.
"Nếu cháu có cần cái gì, thì nhớ gọi điện thoại cho ông nhé."
Phong Tri Ý cảm ơn và tiễn họ ra cửa, cô trở về xắn tay áo lên, giúp nhà bác Bành tẩy rửa đồ dùng trong nhà.
"Bác à, nước ngập trong đại đội chúng ta, đã rút khỏi thôn lúc nào vậy ạ?”
Cô nhìn ra bên ngoài, đồng ruộng đều đã lộ hẳn ra rồi, chỉ còn vài cánh đồng vẫn còn ngập nước ngang cổ chân.
Cô nhớ rõ, lúc nước dâng lên thì đường bên ngoài đã chìm được hơn nửa tháng, sau đó nước mới tràn vào thôn, vậy lẽ ra nước phải đã rút khỏi thôn nửa tháng trước rồi mới đúng.
Tại sao đến bây giờ mới bắt đầu dọn bùn? Cô nhìn qua đại đội Mộng Trang rõ ràng chỉ mới vừa bắt đầu dọn dẹp.
Quả nhiên, bác Bành đã nói.
"Chắc là hơn nửa tháng trước."
"Vậy tại sao bây giờ chúng ta mới bắt đầu dọn dẹp?
Phong Tri Ý khó hiểu, thắc mắc.
"Chuyện này không phải là vì thiếu đồ ăn gây ra sao."
Bác Bành khẽ thở dài, vẻ mặt lo lắng lại phức tạp. "Phần lớn nhà trong đại đội đều bị vỡ nát, lương thực cũng bị mất sạch, bác sợ xuống núi chúng ta sẽ chết đói quái"
"Không phải chúng ta có lương thực cứu trợ thiên tai sao?"
Phong Tri Ý hỏi.
“Quân doanh không phân phát cho nạn dân sao ạ?”
"Đã phân chia cho những nạn dân xuống núi rồi."
Bác Bành chỉ chỉ vào phòng.
"Bác và Nha Nha thì nhận được khẩu phần ba tháng. Nhưng mà cháu xem, chắc là năm nay thất thu rồi, ít nhất cũng phải đến mùa hè năm sau mới có thêm lương thực để cấp, vì thế có người cho rằng nó quá ít."
Phong Tri Ý bất chợt không biết nói gì.
"Vậy nếu ở trong quân doanh không rời đi thì sao? Quân doanh cũng cho phép sao ạ?”
"Không cho phép chẳng lẽ đuổi người à? Nhiều người như vậy, binh lính cũng sợ họ sẽ làm xăng bậy."
Bác Bành nghĩ đến tình huống đó thì cau mày.
"Bác sợ sau này sẽ xảy ra xung đột liên lụy đến Nha Nha, nên muốn mang con bé xuống núi cho nhanh."
Phong Tri Ý không nói gì, đây không phải là rừng thiên nước độc sinh điêu dân hay sao?
Nếu thật sự không đủ lương thực, có thể nhờ đại đội xin cấp trên cấp xuống, nhà nước làm sao có thể trơ mắt nhìn người dân chết đói được.
Có điều nạn dân lại không biết hiện tại nhà nước có lương thực đồi dào, mà trong lòng lại có nỗi ám ảnh về chết đói, khó tránh khiến bọn họ lo sợ, ở lỳ không đi.
Phong Tri Ý không suy nghĩ nhiều, dù sao đây cũng là vấn đề hóc búa của doanh trưởng.
Nạn dân này nếu thật sự y vào việc "người đông thế mạnh, ta yếu ta có lý" mà gây rối, đợi bên trên phái quân đội xuống trấn áp, thì sẽ biết được cái gì gọi mất cả chì lẫn chài.
Có điều, vị doanh trưởng họ Hà kia có vẻ rất quyết đoán, bản lĩnh hơn so với những gì cô tưởng tượng nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận