Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 128: Đánh Cờ

Chương 128: Đánh CờChương 128: Đánh Cờ
Bởi vì bọn họ đến lúc gần trưa, cho nên chỉ lát nữa sẽ cùng nhau ăn cơm trưa, sau đó nghỉ trưa một chút.
Phong Tri Ý đứng lên rồi xuống lầu, nhìn thấy Mạnh Tây Châu đang đánh cờ cùng lão thủ trưởng.
Phong Tri Ý ngồi xuống xem bên cạnh ván cờ, cô nghiêng đầu kinh ngạc nhìn Mạnh Tây Châu:
"Anh còn biết chơi cờ nữa à?"
Với hoàn cảnh trưởng thành của anh ấy, từ nhỏ bị bắt nạt vì là con trai địa chủ mà lớn lên, mỗi ngày chắc là chỉ nghĩ làm sao để lấp đầy cái bụng mới đúng chứ? Sao lại còn biết đánh cờ?
Mạnh Tây Châu nghiêng đầu thấy trên đầu cô có một sợi tóc ngốc nghếch vểnh lên, thì đưa tay vuốt tóc cô vô cùng tự nhiên:
"Lúc rảnh rỗi, các cụ già trong thôn thường xuyên ngồi dưới gốc cây đa ở cửa thôn đánh cờ, nhìn nhiều sẽ biết một chút."
Phong Tri Ý còn lâu mới tin, anh ấy ngay cả đông người cũng không tới gần, cho nên lời này, là cố ý nói cho lão thủ trưởng nghe chứ gì?
Lão thủ trưởng thấy hai người bọn họ thân cận tự nhiên tương tác, thì cười cười:
"Chỉ là nhìn xem, mà đã học được kỹ năng đánh cờ không tệ như vậy, đúng là làm cho ta tự than không bằng rồi."
"Đâu có ạ."
Mạnh Tây Châu thu hồi ánh mắt nhìn Phong Tri Ý, mỉm cười ôn hòa khiêm tốn với thủ trưởng:
"Ngài mới là người có kỹ năng đánh cờ tuyệt vời ạ."
Phong Tri Ý nghe bọn họ khen ngợi lẫn nhau, thì nhìn ván cờ, sau đó âm thầm bĩu môi:
Cái gì mà kỹ năng, cái này không phải rất bình thường sao? Quả thực giống như học sinh tiểu học đánh nhau, gà vịt mổ lẫn nhau.
Lão thủ trưởng chú ý tới vẻ mặt dường như đang phản đối của cô:
"Ha ha! Con bé kia có ý kiến gì đó hả?"
Đúng lúc vừa xong một ván, lão thủ trưởng phất tay với Mạnh Tây Châu:
"Cháu chờ một chút, để cho con bé kia đánh với ta một ván, ta thấy con bé dường như rất không phục đó."
Ông cũng rất muốn dạy cô bé ngoan ngoãn làm người.
Mạnh Tây Châu mỉm cười đứng dậy nhường vị trí:
Phong Tri Ý đặt mông ngồi xuống:
"Đánh thì đánh! Có điều nói trước là cháu không nhường ông đâu đó nhai!"
Lão thủ trưởng bật cười:
"Ông còn cần cháu nhường sao?"
Nhưng bắt đầu ván cờ chưa được bao lâu, Phong Tri Ý không chút khách sáo, không chút nương tay đánh cho lão thủ trưởng thua liểng xiểng không còn manh giáp, vô cùng thê thảm. Lão thủ trưởng nhất thời tức giận thổi râu trừng mắt:
"Con bé này sao lại không biết khiêm tốn như vậy chứ?"
Phong Tri Ý phản bấc:
"Toàn lực ứng phó, mới là tôn trọng đối thủ, tôn trọng kỳ nghệ chứ ạ."
Lão thủ trưởng nghẹn nghẹn, thật sự là ông ấy thua quá thê thảm:
"Kính già yêu trẻ, có hiểu hay không hả?"
Phong Tri Ý hung hồn chỉ vào chính mình:
"Cháu là trẻ nè."
Lão thủ trưởng không cam lòng yếu thế:
"Ông còn là già đây này!"...
Mạnh Tây Châu nhìn một già một trẻ này giống như trẻ con, cãi nhau ấu trĩ lại đáng yêu, ánh mắt đầy ý cười mím môi.
Đúng lúc đầu bếp đưa trà chiều đến, nhắc nhở đến giờ ăn điểm tâm buổi chiều, lúc đó mới giải được bế tắc của một già một trẻ không ai nhường ai này.
Sau khi ăn xong điểm tâm buổi chiều, Mạnh Tây Châu đứng dậy chào ra về.
Phong Tri Ý đưa anh đi ra ngoài:
"Hai ngày nay tôi cùng anh đi dạo khắp nơi trước, làm quen nơi này một chút."
"Nhưng tôi không phải ngày nào cũng có thể ra ngoài, vì vậy khi tôi không có thời gian để tìm anh, anh có thể tự mình đi chơi xung quanh chứ? Nếu như sợ buồn chán thì tôi có thể giúp anh có được vé tàu quay vê sớm."
Thực ra thì không phải vậy, ngoại trừ lúc châm cứu buổi sáng và tối thì lão thủ trưởng để cô tùy tiện vui chơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận