Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 296: Mua Nhiều Đồ Vậy?

Chương 296: Mua Nhiều Đồ Vậy?Chương 296: Mua Nhiều Đồ Vậy?
"Sao anh về nhanh thế?"
Mạnh Tây Châu vào nhà, dùng chân đóng cửa, mang đồ vào trong nhà với cô:
"Hôm nay tôi đến đúng lúc, vừa mới có hàng, nên tôi mua về luôn."
"Vậy nên anh mua nhiều thế này à?"
Phong Tri Ý nhìn anh xách túi lớn túi nhỏ, sắp bị chúng che khuất rồi.
"Ừ, tháng giêng ở đây mua rau cũng khó, tôi chuẩn bị thêm một ít."
Mạnh Tây Châu giải thích:
"Dù sao bây giờ trời lạnh giá, cũng không hư hỏng được."
"Thế cũng được, khỏi phải mỗi sáng sớm ra chợ tranh nhau."
Phong Tri Ý nói xong liền ngửi thấy mùi từ bao tải lớn mà anh đang khiêng.
"Sao có mùi dê? Anh còn mua được thịt dê nữa à?”
"Ừ"
Mạnh Tây Châu gật đầu:
"Tôi mua một nguyên con dê, tối nay chúng ta nướng thịt dê, nấu canh thịt dê."
"Thế thì tốt quá!"
Phong Tri Ý cười vui vẻ, mùa đông ăn món này là hợp nhất:
"Tối nay chúng ta làm một nồi lẩu thịt dê."
"Được.
Mạnh Tây Châu nhìn dáng vẻ của cô, không thấy cô có vẻ gì không vui nên hỏi:
"Lúc tôi về, thấy một người đàn ông ngã ở cửa là sao vậy?"
"Tôi cũng không biết."
Thực ra Phong Tri Ý cũng không muốn biết, chỉ cần suy nghĩ một chút cũng biết là chuyện gì không hay.
Cô thực sự không muốn làm hỏng không khí đón Tết:
"Sáng sớm đã tới cửa, nói muốn vào nhà nói chuyện. Tôi không cho, ông ta cứ định xông vào. Rồi tôi không kiên nhẫn nữa, liên đá ông ta ra ngoài."
Mạnh Tây Châu nghe xong không nhịn được cười:
"Ừ, vậy thì không cần quan tâm."
Nếu thực sự có việc gì, người đó chắc chắn sẽ lại đến tìm, khi đó hãy xử lý sau.
Và bây giờ thì, cả hai đều ăn ý không muốn làm hỏng tâm trạng.
Họ vui vẻ dọn dẹp nhà cửa, viết câu đối, dán tranh chữ, treo đèn lồng cắt giấy dán cửa, trang trí ngôi nhà đậm không khí Tết, rồi cùng nhau vui vẻ chuẩn bị bữa cơm tất niên.
Dù chỉ có hai người, họ cũng chuẩn bị đủ loại thức ăn như gà, vịt, cá, tôm, rau củ, bánh chẻo, nồi thịt dê... tổng cộng mười món, ý nghĩa là mười phân vẹn mười. Khi trời bắt đầu tối, họ thắp lên những chiếc đèn lồng đỏ rực, trong tiết trời giá lạnh bên ngoài, trong căn nhà ấm áp, Phong Tri Ý nâng cốc chúc mừng Mạnh Tây Châu trong hơi ấm của bếp lửa:
"Chúc mừng năm mới!"
Mạnh Tây Châu lúc này dịu dàng, đong đầy ấm áp và hạnh phúc, anh nâng cốc chạm vào cốc của cô, mỉm cười:
"Chúc mừng năm mới."
Sau khi ăn tối, hai người dọn dẹp xong xuôi thì trao cho nhau bao lì xì, sau đó ngồi bên lò sưởi cửa sổ, nướng vài món ăn nhẹ cùng nhau ngắm tuyết rơi ngoài cửa sổ.
Lúc này, không có chương trình Táo Quân hay các hình thức giải trí khác, Mạnh Tây Châu tận dụng cơ hội để hiểu biết thêm về cô:
"Cô kể cho tôi nghe về những chuyện vui khi cô còn nhỏ đi? Những chuyện thú vị ấy."
“Chuyện vui ư?"
Phong Tri Ý đang ngồi bên bếp lửa sôi lên tiếng nước trà, suy nghĩ một chút.
"Năm tôi năm tuổi...
Hai người trò chuyện nhẹ nhàng qua đêm, cùng nhau trôi qua năm cũ.
Ngày mùng một Tết, họ theo phong tục địa phương, đi chơi phố, tham gia hội chợ, xem đèn lồng, vui vẻ náo nhiệt, trải qua ngày Tết một cách bình yên.
Ngày mùng sáu, sau khi đi thăm ông nội cùng ông thủ trưởng, sáng mùng bảy, người tự xưng là quản gia nhà họ Sở, từng bị Phong Tri Ý đá ra khỏi nhà, lại tìm đến một lần nữa.
Không biết lần trước có phải đã bị dọa sợ không, lần này người tự xưng là quản gia nhà họ Sở lại mang theo hai người đàn ông to lớn giống như vệ sĩ, với vẻ mặt nghiêm túc cho biết có chuyện quan trọng muốn nói.
Phong Tri Ý nhìn và khẽ cười khinh bỉ, cô ước chừng biết là chuyện gì rồi:
Mẹ ruột của cô là họ Sở, cô vừa xuất hiện ở Bắc Kinh đã bị theo dõi, rồi lại bị tìm đến cửa, chắc chắn không phải là chuyện tốt.
Vì thế cô hoàn toàn không muốn để tâm, tại sao không thể coi nhau như người dung nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận