Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 202: Bác Bành Nuôi Gà

Chương 202: Bác Bành Nuôi GàChương 202: Bác Bành Nuôi Gà
Nếu bây giờ đưa cho anh ấy thì không an toàn cho lắm, thậm chí còn khiến cho cậu trai kia không vui mà từ chối nhận lại.
Phong Tri Ý suy xét một chút rồi tạm thời thay anh cất giữ nó.
Ra khỏi không gian, cô nghe thấy có tiếng nói của bác Bành ở cách vách. Cô mở cửa ra thấy bà ấy đang dùng rổ đựng ba con gà con mang về.
"Bác gái, bác chuẩn bị nuôi gà ạ?”
"Đúng rồi!"
Bác Bành vui vẻ hớn hở trải rơm khô cho cái lồng gà lớn, cẩn thận đặt từng con gà con vào.
"Năm nay có chính sách đưa xuống, mỗi người có thể nuôi ba con gà hoặc vịt và một con heo. Đúng lúc trại gà có gà con vừa nở từ lồng ấp, nên bác lãnh về nuôi luôn."
Bà ta làm xong thì đứng dậy, quay đầu nhìn đống rau củ dại và nấm đang phơi trong sân, mặt mày vui vẻ.
"Cháu vừa lên núi hái rau dại à?”
"Dạ vâng."
Phong Tri Ý khẽ gật đầu.
"Hôm nay không có việc làm, dù sao cháu cũng rãnh rỗi."
"Vậy cháu có muốn ngâm muối không?"
Bác bành nhìn qua thấy số lượng không ít.
"Bác chuẩn bị một cái bình cho."
Phong Tri Ý suy nghĩ trong giây lát.
"Lần này không cần ạ, trong điểm thanh niên trí thức có vài người mới tới, dù sao thì cháu cũng là một thành viên trong đó, nên cháu định mang qua một ít đồ ăn chào đón bọn họ cho phải phép."
Bác Bành vừa nghe vừa gật đầu.
"Vậy cũng đúng."
Nói xong bà ta lục tìm chìa khóa trong túi.
"Vậy cháu có muốn mang thêm một ít dưa muối, thịt muối hay lạp xưởng các thứ không?”
Phong Tri Ý nhìn trời đã về chiều.
"Ngày mai đi ạ, hôm nay chắc là không kịp rồi. Bọn họ cả một ngày đường chịu nhiều gió bụi mệt mỏi, chắc là cần phải nghỉ ngơi thật tốt trước đã ạ."
Bác Bành nghĩ ngợi một lúc cũng cho là đúng.
"Vậy được rồi, ngày mai cháu nhớ nhắc bác đưa chìa khóa cho nhé."
Phong Tri Ý mỉm cười gật đầu.
"Vâng."
Chìa khóa này là chìa khóa của nhà kho phòng bếp. Năm ngoái lúc rỗi rãnh Phong Tri Ý nhiều lần giúp bác Bành làm rất nhiều rau dưa muối và hoa quả khô.
Có măng mùa đông, rau dại, nấm cô đào được trên núi ăn không hết còn thừa lại, cùng một ít dưa chuột, cải trắng, đậu đũa mà bác Bành mua được và đầu lợn, thịt lợn, lòng lợn cô mua được từ chỗ đại đội."
Vì vậy, bản thân Phong Tri Ý có hẳn năm cái bình lớn để dưa muối, hơn mười cân nấm mèo mộc nhĩ các thứ khô và mười cân thịt khô, lạp xưởng cộng thêm hai cái đầu lợn hun khói.
Có điều vào ngày hôm sau lúc Phong Tri Ý lấy đồ, cô chỉ lấy ra một bát lớn măng mùa đông, năm quả dưa chuột muối và một đĩa cải muối ớt.
Cho người ta đồ nhiều thì tốt nhưng sợ tốt quá thì hóa dở.
Những món này đã đủ để bày tỏ lòng thành của bậc đàn chị như cô rồi.
Cô mang theo một ít rau dại và nấm mà ngày hôm qua cô lên núi hái được, bỏ tất cả vào trong rổ, sau đó cô mang một rổ toàn là rau xanh đi đến điểm thanh niên trí thức.
Tuy rằng cô không cần nhiều bạn bè, nhiều mối quan hệ nhưng mà đã làm người thì cần phải giữ cho trọn vẹn hai chữ lễ nghĩa, đúng không?
Mùa xuân đến, thời tiết tháng ba xanh tốt. Phong Tri Ý cầm rổ đi vào sân của điểm thanh niên trí thức, thì thấy đám đông thanh niên trí thức đang ở trong sân tắm rửa, phơi nắng hoặc là quét tước, dọn dẹp.
Một nữ thanh niên trí thức dáng vẻ lanh lẹ, trông như chị cả ở đây nhìn cô ngẩn người một chút, sau đó cô ta mới tò mò đi đến.
"Đồng chí, cô tìm ai2"
Lời nói này làm cho người người đang bận rộn trong phòng trong sân đều nhìn lại, Phạm Khải Minh tranh thủ thời gian tạm dừng công việc trong tay ra chào đón.
"Sao cô lại đến đây?"
Phong Tri Ý nhìn qua mọi người một lần, mỉm cười nhàn nhạt.
"Ngày hôm qua, tôi nhìn thấy hình như có người mới đến, nên mang theo vài món ăn đến xem có đúng là có người mới đến hay không."
Bạn cần đăng nhập để bình luận