Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 106: Lua Gat Bác Sĩ

Chương 106: Lua Gat Bác SĩChương 106: Lua Gat Bác Sĩ
"Đây có thể thuộc về "tứ cựu", ông muốn hại tôi sao?"
("Tứ Cựu' là tên gọi chung của "tư tưởng cũ, văn hóa cũ, phong tục cũ, thói quen cũ" thời cách mạng văn hóa vô sản Trung Quốc.)
Sắc mặt bác sĩ giống như bị táo bón.
Phong Tri Ý lừa gạt bác sĩ xong, cô thầm cười khẽ một tiếng, rồi xoay người rời đi.
Nhưng chưa đi được hai bước, cô lại bị người khác ngăn lại.
Ánh mắt Tô Vọng Đình sáng rỡ nhìn cô, trong mắt đầy khen ngợi:
"Ngươi thật lợi hại!"
Phong Tri Ý lễ phép cười:
“Quá khen, chút tài mọn mà thôi.
"Người chết sống lại mà nói là tài mọn."
Triệu Học Binh ở một bên cũng không kìm được xen vào, đôi mắt đen sâu hoắm nhìn cô:
"Vậy cô lợi hại nhất là cái gì? Làm thịt mọc lại từ xương trắng à?"
Phong Tri Ý cười nhạt, thong dong nói:
"Vậy sau khi anh biến thành xương trắng thì đến tìm tôi, thử xem tôi có thể đem thịt anh trở vê được hay không."
Triệu Học Binh nhất thời nghẹn lại.
Tô Vọng Đình bật cười "ha ha" một tiếng, ánh mắt anh ta nhìn Phong Tri Ý không nỡ dời đi:
"Tôi còn tưởng rằng cô là người hướng nội ít nói, không ngờ cô còn rất biết nói đùa."
Phong Tri Ý không nói gì mà cười nhạt, khách sáo xin lỗi bọn họ:
"Tôi còn có việc, xin lỗi không tiếp được."
Sau đó, cô vượt qua bọn họ và bước đi thật nhanh.
Tô Vọng Đình ngẩn người, có chút buồn bực cùng tủi thân:
"Tôi đâu phải là ôn dịch, sao cô ấy lại đối xử với tôi tránh né triệt để như vậy chứ?"
Triệu Học Binh nhìn bóng dáng Phong Tri Ý vội vàng rời đi, sau đó rẽ không thấy nữa:
"Dụng ý của anh quá rõ ràng, dọa người ta rồi."
Tô Vọng Đình phản đối:
"Dụng ý không rõ ràng thì cô ấy làm sao có thể biết được tâm ý của tôi chứ?"
Triệu Học Binh xoay người đi vê phía nhà mình:
"Có thể tâm ý của anh chính là thứ dọa cô ấy."
Bọn họ cũng là hôm nay mới rảnh rỗi tới đây, chuẩn bị về thăm nhà một chuyến.
Ai ngờ nửa đường gặp phải đội trưởng Vương bị rắn độc cắn ngất xỉu, mới có chuyện xảy ra lần này.
"Tôi thật lòng muốn hẹn hò cùng cô ấy là rất đáng sợ sao?" Tô Vọng Đình đi theo anh ta tới nhà ho Triệu, nghe Triệu Học Binh nói lời này thì anh ta càng tủi thân và khó hiểu:
"Mặt mũi, xuất thân, học thức của tôi cũng không kém mài"
Tô Vọng Đình đẹp trai tỏa sáng như ánh mặt trời ban trưa, thân cao chân dài, từ nhỏ gia cảnh ưu việt lại còn cao quý.
Còn có chút cảm giác phóng khoáng, ngông nghênh của con nhà giàu, chính là đối tượng mà các nữ đồng chí đều vô cùng yêu thích.
Thế nhưng, Triệu Học Binh híp mắt nhớ lại Phong Tri Ý đã gặp qua vài lần kia:
"Thanh niên trí thức Trần kia nhìn là người có chính kiến và tiêu chuẩn riêng, có thể cô ấy không coi trọng những thứ này."
Tô Vọng Đình giật mình:
"Vậy cô ấy coi trọng cái gì?"
"Có lẽ."
Triệu Học Binh trầm ngâm suy đoán:
"Là năng lực thăng tiến của bản thân chăng?”
Tô Vọng Đình nghe không hiểu cho lắm:
"Là ý gì?"
“Anh không cảm thấy."
Triệu Học Binh giống như nhắc nhở anh ta, có ý là:
"Với khả năng y thuật này của cô ấy, phải chôn chân ở nông thôn này, không phải là quá đáng tiếc sao?"
Tô Vọng Đình nghe được thì như suy nghĩ cái gì đó, cả một quãng đường không biết đang nghĩ cái gì.
Cho tới khi đi tới cửa nhà họ Triệu mới dừng lại, anh ta nói với Triệu Học Binh đang nhấc chân bước vào sân nhà:
"Tôi tới nhà bác Bành một chuyến đây."
Nói xong, anh ta chạy về phía nhà bác Bành nhanh như chớp.
Triệu Học Binh đứng ở cửa quay đầu lại, sung sướng híp mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên nhìn Tô Vọng Đình và cảnh vệ viên đã chạy xa.
Mà ở nhà bác Bành, Bành Nha Nha đang nằm sấp ở cửa nhà thò đầu nhìn ra bên ngoài, xa xa thấy Phong Tri Ý từ góc ngõ nhỏ đi ra, ánh mắt cô bé sáng lên, vội vàng nghênh đón:
Bạn cần đăng nhập để bình luận