Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 108: An Chực Bánh Chung

Chương 108: An Chực Bánh ChungChương 108: An Chực Bánh Chung
"Có phải chị Tố Tố của em làm không?"
Bành Nha Nha ngoan ngoãn gật đầu:
"Chị Tố Tố và bà nội cùng nhau gói đó."
Tô Vọng Đình đảo mắt qua bên cạnh có một đống củi còn chưa bổ:
"Vậy anh giúp nhà em bổ hết chỗ củi này, sau đó có thể đổi hai cái bánh chưng ăn được không?”
Bành Nha Nha chỉ cảm thấy anh trai trước mắt này giống như trẻ con, càng cảm thấy thân thiết nên cười nói:
"Được al
Tô Vọng Đình lập tức xắn tay áo lên, gọi cảnh vệ viên cùng nhau bổ củi.
Phong Tri Ý về nhà chính dọn dẹp sạch sẽ hậu quả còn lại của việc làm bánh, sau đó quay ra thì thấy hai người Tô Vọng Đình ở trong sân bổ củi.
Cô cũng không nói gì, mà xoay người vào phòng bếp chọn thức ăn buổi trưa ra rửa sạch.
Nơi này dù sao cũng không phải nhà cô, cô chủ nhỏ Bành Nha nha còn ở đây, không tới phiên cô nói chuyện.
Chờ bánh chưng hấp chín, bác Bành mới xem xong náo nhiệt trở vê.
Vừa vào cửa nhà thì nhìn thấy Tô Vọng Đình ở trong sân bổ củi mồ hôi đầm đìa, ánh mắt bà ta vui vẻ:
"Ôi chao, đồng chí tiểu Tô, sao cháu lại tới đây?t"
Tô Vọng Đình ngồi trên ghế đẩu ngẩng đầu cười nhe hàm răng trắng tinh ra với bà ta:
"Hôm nay trong quân doanh được nghỉ, tôi không có việc gì, nên cháu đến xem có cái gì có thể hỗ trợ hay không."
Bác Bành lập tức tỏ ra cảm động:
"Cháu có lòng rồi! Hôm nay trong đại đội cũng được nghỉ, không cần xuống ruộng đâu!"
"Vậy hôm nay cháu giúp bác bổ hết chỗ củi này."
Không xuống ruộng thì anh ta cũng có thể tự tìm việc làm để ở lại.
Bác Bành đương nhiên vui mừng:
"Vậy thì vất vả cho cháu, lát nữa ăn thêm hai cái bánh chưng nhé!"
Tô Vọng Đình lập tức cười rộ lên:
"Vâng!"
Lúc này bác Bành mới đi vào phòng bếp, thấy Phong Tri Ý chuẩn bị lấy bánh chưng ra khỏi nồi, thì lập tức cầm một cái khay sạch sẽ, đưa qua:
"Sao cháu lại chuồn nhanh như vậy, người nhà họ Vương đi khắp nơi tìm cháu đấy!"
Phong Tri Ý lấy bánh chưng ra đặt trong khay:
"Tìm cháu làm gì?”
"Còn có thể làm gì nữa?" Bác Banh hip mắt cười rộ lên:
"Đương nhiên là muốn cảm ơn cháu rồi!"
Nói xong, bà ta ngạc nhiên đánh giá Phong Tri Ý:
"Không ngờ cháu lại lợi hại như vậy! Nếu là trước kia, có thể gọi là thần y đúng không?"
Phong Tri Ý vội vàng "suyt" một tiếng, nhỏ giọng nói với bà ta:
"Bác à, bác đừng nói loạn, cái này khó nói lắm, có thể thuộc về "tứ cựu" đấy."
Hiện tại thời cuộc hỗn loạn như vậy, có phải "tứ cựu" hay không chỉ bằng một câu nói của người dân.
Nếu có người có lòng hãm hại, không chừng cô sẽ gặp phải phiên phức.
Bác Bành thu lại sắc mặt vui vẻ, sau đó nghiêm túc nói:
"Xem trí nhớ này của bác này, chuyên này không thể đem ra nói được."
Bà ta lập tức bất đắc dĩ khẽ thở dài một tiếng, nhẹ nhàng võ vỗ mu bàn tay cô:
"Sau này cháu phải cẩn thận một chút, đừng dễ dàng dùng nữa. Mặc dù đây là điều tốt, nhưng nhân tâm con người khó mà đo lường được."
"Cháu biết ạ."
Phong Tri Ý mỉm cười gật đầu:
"Hôm nay là trùng hợp gặp được, nếu cháu đã có cách thì cũng không thể thấy chết không cứu được, phải không ạ?"
Bác Bành phức tạp cảm thán:
"Ai nói không phải chứ."
Đang nói chuyện, cửa nhà lại vang đến âm thanh:
"Bác Bành! Bác Bành ơi!"
"Tới đây!"
Bác Bành cao giọng trả lời một tiếng, sau đó vội vàng nghênh đón.
Thấy là cháu trai nhà họ Vương đang đỡ bà cụ Vương bước vào sân nhà, bà ta vội vàng tiến lên nghênh đón:
Bạn cần đăng nhập để bình luận