Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 164: Chữa Chân Cho Anh Nhé

Chương 164: Chữa Chân Cho Anh NhéChương 164: Chữa Chân Cho Anh Nhé
Thực ra cho dù cô không chữa cho anh thì anh cũng không có tư cách nói gì, cô ấy lại không nợ anh.
Nghĩ tới đây anh lại hỏi:
"Vậy có cần dược liệu gì không? Hoặc cô cần một công cụ gì để phẫu thuật không?"
"Không cần, cái này tôi sẽ tự sắp xếp, anh không cần quan tâm đâu."
Thực ra Phong Tri Ý không định phẫu thuật, cô định dùng dị năng chữa trị, như vậy thương tổn đối với anh sẽ nhỏ nhất:
“Anh chỉ cần lo tốt việc ăn uống, nghỉ ngơi của mình là được."
"Vậy....
Mạnh Tây Châu nghĩ sẽ phải cần dùng thuốc, còn có một ít chi phí khác nữa:
"Tất cả chỉ phí tiêu tốn kia, vẫn là để tôi bỏ ra đi."
"Tiên khám bệnh của tôi."
Phong Tri Ý khẽ nâng cằm nói đùa, dáng vẻ kiêu ngạo:
"Anh trả nổi không?"
Mạnh Tây Châu nhoẻn miệng cười cười, có ý nói:
"Vậy tôi sẽ làm việc cho cô cả đời."
Phong Tri Ý không nghĩ nhiều:
"Cho dù anh kiếm công điểm cả đời cũng còn lâu mới đủ. Tiền chữa bệnh của tôi là vô giá."
Phải biết rằng, xương đùi này của anh, dùng thủ đoạn y thuật tâm thường vốn dĩ không chữa được.
Giống như một cây mọc lệch đã định hình, còn có thể làm cho nó thẳng thớm lại được hay sao?
Cho nên tiền chữa bệnh này của cô quả thật không thể đoán được giá trị.
Mạnh Tây Châu quay đầu mỉm cười nhìn cô một cái, anh dừng lại bên cạnh một chiếc xe cải tiến bị cỏ dại che lấp"
"Đến rồi."
Hai người chạy mấy chuyến, vận chuyển toàn bộ cây bị chặt xuống tới đây.
Cùng với mấy bao tải lá thông và quả thông mà Phong Tri Ý nhặt được, tất cả đều được xếp lên xe cải tiến, chứa đầy một chiếc xe.
Phong Tri Ý thấy vậy thì lo lắng:
"Nhiều như vậy, anh có kéo được không?”
"Kéo được."
Mạnh Tây Châu buộc chặt dây thừng, quay đầu mỉm cười với cô:
"Thêm một người là cô tôi cũng kéo được, cô có muốn thử ngồi lên trên không?”
Phong Tri Ý: "..."
"Đừng nghịch, nhìn anh kéo là biết nó nặng như thế nào rồi! Hơn nữa đường núi rất khó đi." Điều mà Phong Tri Ý không nói là đôi chân của anh ấy bây giờ còn không được tốt.
Mạnh Tây Châu vịn càng xe cải tiến, hai tay đè mạnh xuống cho càng xe chúi xuống, sau đó kéo đi vê phía trước, anh xoay người ra hiệu cho cô:
"Kéo được, thật sự không nặng lắm."
"Được rồi."
Phong Tri Ý giúp đẩy phía sau.
Thấy vậy, Mạnh Tây Châu vội nói:
"Cô không cần đẩy, tôi có thể làm một mình, bị người ta nhìn thấy..."
"Không sao!"
Phong Tri Ý ngắt lời anh:
"Mọi người đều bận rộn! Ai mà có thời gian để theo dõi anh và tôi? Với lại, tôi và anh đều đang đội mũ, làm gì có ai nhận ra?”
“Thêm nữa sao lại không được đi chung với anh? Qua lại với anh là vi phạm pháp luật sao?”
Mạnh Tây Châu nghẹn họng, nhưng ánh mắt lại lấp lánh:
"Sẽ liên lụy cô bị người ta nói xấu."
“Anh nghĩ là tôi quan tâm à?”
Phong Tri Ý khinh thường khẽ xì một tiếng:
"Tôi lại không dựa vào ánh mắt của người khác để ăn cơm, bọn họ thích nói gì thì nói. Chỉ can không đến trước mặt tôi nói là được, nếu không thì ăn một cái tát!"
Mạnh Tây Châu nghe vậy thì cười "hi hi
Rõ ràng là một người dịu dàng, mềm mại, nhã nhặn, chưa bao giờ cãi nhau với mọi người hay lớn tiếng cãi nhau, lại "nói dối mà không ngượng miệng" bảo rằng sẽ đánh người.
Cô ấy có thể đánh ai với cái thân thể yêu ớt đó chứ? Mạnh Tây Châu cười nói:
"Tôi thật sự không cần cô đẩy giúp, chút sức này của cô không bằng tôi kéo nó một mình, nếu không tôi lại phải lo lắng liệu có kéo ngã cô không."
Được rồi, thì ra là chê cô thành trở ngại chứ không giúp được qì.
Phong Tri Ý lập tức buông tay đi sang bên cạnh:
"Vậy tôi đạp xe về nấu cơm trước, lúc về anh giúp tôi đặt bao tải lá thông này sau nhà bác Bành là được. Về phần cái cây đó thì anh tạm giữ đã, để anh đóng ngăn tủ cho tôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận