Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 68: Tôi Cho Cô Đến Thị Trấn

Chương 68: Tôi Cho Cô Đến Thị TrấnChương 68: Tôi Cho Cô Đến Thị Trấn
Đối với sự riêng tư của người khác, cô từ trước đến nay đều chủ động dừng lại ở giới hạn lễ phép, không hề vượt qua.
Chàng trai thấy cô xuất hiện, đáy mắt giống như phía chân trời lúc này, có ánh sáng nhạt sáng lóa lên, anh hơi ngoái đầu hướng về phía ghế sau:
"Lên đi, tôi chở cô đi thị trấn."
Phong Tri Ý sửng sốt, là ảo giác sao?
Sao lại có cảm giác chàng trai này hình như cố ý ở đây chờ cô? Nhưng:
"Sao anh biết hôm nay tôi sẽ đi đến thị trấn vậy?"
Chàng trai ở trong ánh mặt trời sáng ngời, đôi mắt biết cười, giống như ánh sao đêm qua:
"Cô đoán xem."
Thật ra là hai ngày trước anh thấy cô gặp đội trưởng Vương xin nghỉ phép nói muốn đi thị trấn lấy bưu kiện, đội trưởng Vương không đồng ý, bảo cô hôm nay được nghỉ thì đi.
Mà gần đây mọi người đi vào núi trồng đậu phộng, vừng, khoai lang ...
Núi khá xa, rất nhiều đồng chí nữ tranh thủ ngồi trên máy kéo hoặc xe bò trong đại đội đi làm.
Cô không muốn cùng mọi người chen chúc cùng một chỗ, nên mỗi ngày đều dậy sớm, tự đi bộ qua.
Hôm nay vất vả lắm mới được nghỉ một lần, người đi xe đầu kéo hoặc xe bò đến thị trấn chỉ có nhiều chứ không ít.
Chắc chắn cô thà tự đi bộ cũng không muốn chen chúc trên xe, cho nên anh mới có thể chờ trên con đường bắt buộc phải đi qua này.
Phong Tri Ý nghe được hai chữ này, khóe miệng phản xạ có điều kiện khế giật giật:
"Câu cửa miệng của anh đó à? Luôn luôn bắt mọi người đoán."
Khóe miệng chàng trai tạo thành một đường vô cùng cong, anh lấy ra một hộp cơm từ trong ba lô treo ở đầu xe ra, đưa cho cô rất tự nhiên:
"Mau lên xe, tranh thủ lúc này trời mát, trên đường cũng không có người."
Phong Tri Ý không phải là người thích đẩy tới đẩy lui, khách sáo lãng phí thời gian.
Cô thoải mái nhận lấy hộp cơm rồi ngồi lên xe:
"Đây là cái gì?"
"Bữa sáng."
Chàng trai đạp xe tới, động tác lưu loát không khác gì người thường.
Xe đi mang theo gió mát mẻ ban đầu ở dưới núi, Phong Tri Ý mở hộp cơm ra, phát hiện lại là bánh trứng gà thơm ngát xông vào mũi, còn có một ít anh đào đỏ tươi.
"A, anh đào này anh lấy đâu ra vậy?"
Phong Tri Ý thật sự kinh ngạc, hiện tại hoa quả đều rất quý hiếm, huống chỉ là quả anh đào này.
Chàng trai ở phía trước đạp xe im lặng trong chớp mắt, sau đó mới nhẹ nhàng nói: Haitrong núi.'
Phong Tri Ý có chút hoài nghỉ:
“Trong núi có cây anh đào sao?"
"Ừ"
Thiếu niên dường như không muốn nói thêm:
"Cô mau ăn sáng đi, để một hồi lạnh thì hương vị không ngon nữa."
""
Đối phương rõ ràng không muốn nói nhiều, Phong Tri Ý đương nhiên cũng không hỏi nhiều nữa.
Lúc cầm bánh trứng gà lên ăn, Phong Tri Ý nhớ tới cơm canh ngon lành, xe đạp, hoa quả quý hiếm mà chàng trai đã cho cô ăn.
Trong thời đại này, có món nào là không đắt đỏ, ở thị trấn xa xôi này chắc là không dễ dàng có được.
Cho nên, chàng trai này thật sự là một đứa trẻ mồ côi đáng thương có thành phần không tốt sao, mặc cho người khác bắt nạt, đau khổ không nơi nương tựa sao?
Thế nhưng, Phong Tri Ý nhìn sống lưng gầy gò của anh, tuy rằng sạch sẽ gọn gàng lại đầy miếng vá và giặt đến bạc màu, còn có giày cỏ trên chân anh, lộ ra ngón chân vừa gầy vừa thô ráp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận