Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 151: Đạp Nam Chính Một Cái

Chương 151: Đạp Nam Chính Một CáiChương 151: Đạp Nam Chính Một Cái
Tất cả điều này xảy ra trong chớp mắt.
Triệu Học Binh ngã xuống đất ôm ngực, mở to mắt nhìn cô đầy khiếp sợ.
Phong Tri Ý từ từ thu chân lại, khẽ cười khẩy, quay người rời đi.
Cái tên họ Tô kia xảy ra chuyện thì liên quan gì tới cô, còn muốn cưỡng ép đổ chuyện này lên đầu cô, đây là logic gì vậy?
Muốn nói mấy lời sáo rỗng thì cứ nói, ít nhất cũng phải kiếm được cái thân phận rồi hằng nghĩ đến chuyện đến đây áp chế cô.
Cầm chổi lông gà mà nghĩ là lệnh tiễn, cáo mượn oai hùm dọa ai chứ?
Cô không có kiên nhẫn đi tiếp chuyện với mấy kẻ làm bộ làm tịch.
Đi ra khỏi ngõ nhỏ, khi rẽ vào một đường khác cô nhìn thấy Mạnh Tây Châu đang mím môi nhìn cô, dáng vẻ như đang nhịn cười.
Phong Tri Ý đột nhiên xấu hổ, cô tự sờ sờ mũi mình:
"Ờm, anh nhìn thấy hết rồi à?"
Ánh nắng ngày thu dịu dàng, gió nhẹ nhàng thổi qua, bóng dáng chàng trai như vừa bước ra từ ánh nắng, nụ cười của anh còn tươi tắn hơn cả ánh nắng:
"Đá hay lắm."
Động tác vừa rồi của cô không quá ngau quá đáng yêu, giống như một con thỏ bị ép nóng nảy đá cái chân ngắn cụt lủn của mình, động tác rất trơn tru.
Nhưng anh hơi tò mò, tại sao một người có vóc dáng nhỏ bé như cô lại có thể dễ dàng đá văng một người đàn ông cao lớn khỏe mạnh như vậy?
Phong Tri Ý có hơi mất tự nhiên, không phải vì cô muốn đánh đâu, tại cái tên nam chính kia không hiểu tiếng người.
Đã nói không liên quan gì đến cô rồi mà cứ một sống hai chết cản đường cô, phiên muốn chết.
Mạnh Tây Châu bước tới, mỉm cười liếc nhìn cái sọt sau lưng cô, chủ động đánh lạc sự xấu hổ của cô:
"Cô định lên núi à?"
"ừ"
Phong Tri Ý sợ anh tò mò thầm thở phào nhẹ nhõm:
"Tôi không có việc gì làm nên muốn lên núi tìm xem có kiếm được ít thú hoang gì không."
Mạnh Tây Châu khẽ gật đầu:
"Mùa này ở trên núi có rất nhiều hạt dẻ, cô nên cam theo cái bao tải chứ cái sọt này của cô không đựng được nhiều đâu, tốt nhất là mang theo cả cái kéo..."
Anh còn chưa kịp nói xong thì nghe thấy tiếng bước chân đang di về phía này, Mạnh Tây Châu dừng lại, bước đi, lúc đi qua cô thì khẽ nói:
"Cô đi trước đi, lát nữa tôi sẽ câm bao tải và kéo đi tìm cô."
Phong Tri Ý nhìn theo bóng lưng vội vã của anh, khẽ lắc đầu, ngọn núi lớn như vậy, cô còn đi sâu vào trong núi, chưa chắc đã gặp được nhau đâu.
Phong Tri Ý quay người đi ra khỏi thôn, lúc này AI mới tìm được cơ hội nói chuyện:
"Chủ nhân, tôi phát hiện ra một chuyện."
"Chuyện gì?"
Phong Tri Ý ngẩng đầu nhìn bầu trời, đã qua trung thu rồi mà trời vẫn còn hơi nóng, cô lấy cái mũ rơm trong sọt đội lên đầu.
"Những người lúc trước đến tìm cô chữa bệnh, đặc biệt là mấy người bị liệt bị què đó đều là những người từng sỉ nhục bắt nạt vai phản diện."
May mắn nó là AI chứ không phải bộ óc của con người, sẽ không bị lãng quên ký ức theo thời gian, tất cả những dữ liệu hình ảnh sẽ được lưu trữ và bảo tồn.
Bàn tay đang cầm mũ của Phong Tri Ý khẽ khựng lại, nhưng cô lại không hề có ý nhớ lại mấy gương mặt đó.
"Còn nữa, vừa nãy nữ chính nói cha cô ta bị rắn độc cắn què chân, tôi nhớ trong truyện cũng có một tình tình tiết liên quan đến rắn trong khoảng thời gian này:"
"Nói rằng khi đại đội đang đốn củi ở trên núi, có hơn chục lao động cường tráng đã vô tình bị rắn độc cắn chết, trong đó có cha của nữ chính."
Phong Tri Ý ngạc nhiên:
"Chết à? Mười mấy người đàn ông mạnh khỏe vô tình bị rắn độc cắn chết khi đang đốn củi trên núi?"
Không thể trùng hợp như vậy chứ?
"Đúng vậy.'
Giọng nói của AI rất nghiêm túc:
"Không thể nào có chuyện trùng hợp như vậy được, rõ ràng là do người làm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận