Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 233: Cứu Người

Chương 233: Cứu NgườiChương 233: Cứu Người
Phong Tri Ý đi tới cổng nhà, thấy Mạnh Tây Châu đứng bên cạnh, cô tiến lên hỏi nhỏ.
"Chuồng bò..."
Mạnh Tây Châu gật đầu ý bảo cô yên tâm.
"Trước đó tôi đã thông báo cho bọn họ, lúc này chắc bọn họ đến đã đến nhà ăn lớn bên kia rồi."
Phong Tri Ý gật đầu rồi quay lại, hơi mất kiên nhẫn mà hướng vào trong nhà kêu lên.
"Bác al
"Ôi tới đây, tới đây!"
Bác Bành cõng sọt vội vàng chạy ra bên ngoài, lòng thầm nghĩ:
Thanh niên trí thức Trần này bình thường nhìn rất trầm ổn, sao gặp chuyện lại cứ vội vàng như vậy? Cũng không phải là chưa từng va chạm xã hội mà.
Bà ta không biết được Phong Tri Ý đã sử dụng sức mạnh tinh thần để rà quét tình hình rồi.
Lũ lớn ở đằng xa chỉ trong chớp mắt đã chảy được cả một cây số, dường như không còn bao lâu nữa sẽ tràn đến vùng lân cận thôn.
Nếu không nhanh một chút, cô sợ sẽ bị lũ lụt chặn giữa đường.
Cho nên khi cô nhìn thấy bác Bành đi ra, thì vội vàng dẫn người chạy về phía nhà ăn lớn.
Lúc này, trong thôn đã vô cùng hỗn loạn, khắp nơi đều rất ồn ào.
Phần lớn các gia đình đều ưu tiên mang người già và trẻ nhỏ chuyển đến nhà ăn lớn trước, thanh niên trai tráng thì ở nhà thu xếp lương thực và đồ vật quan trọng.
Đột nhiên, ở khu vực đê gân cổng thôn liên tiếp vọng đến tiếng hô lớn.
"Lũ vào thôn rồi!"
Phong Tri Ý đang điều khiển dị năng thúc rễ của các hạt giống biến dị mà cô đã âm thầm chôn ở khắp thôn, không thể phân tâm nên nhất thời không thể thấy được lũ lụt đang đến gần.
Chỉ khi theo bản năng, nội tâm vừa thắt lại, cô mới cảm giác được có một loại áp lực cực lớn cùng bóng tối ở đằng sau mình, tựa như hổ dữ nhào về phía trước.
"Cẩn thận!"
Mạnh Tây Châu vẫn luôn ẩn mình trong tối mà ở bên cạnh cô, anh nhào lên phía trước, bảo vệ cô dưới thân mình.
Bành Nha Nha cũng được Phong Tri Ý kịp thời che chở, nhưng lại không ai bảo vệ bác Bành, bà ta bị một ngọn sóng dữ dội nhanh chóng tạt vào!
"Bác Bành!"
May mà Phong Tri Ý tay mắt lanh lẹ kịp thời níu bà ta lại, không thì bác Bành đã bị trôi theo ngọn sóng hung ác rồi.
Bác Bành uống vài ngụm nước, hốt hoảng đứng dậy, mực nước trong phút chốc đã ngập cao đến bắp chân rồi.
"Ôi mẹ ơi! Nước này sao lại lớn như vậy?!" Phong Tri Ý nhìn Bành Nha Nha sợ đến mức suýt khóc, nước lũ đánh vào chân làm cô bé loạng choang đi không vững.
Cô khom lưng ôm Bành Nha Nha vừa đi vừa đỡ bác Bành đang lảo đảo vì lũ lụt, cô cuống cuồng nói với bác Bành vẫn còn đang đứng yên tại chỗ.
"Bác ơi, đi mau lên!
Mạnh Tây Châu nhìn thấy cô gian nan ôm một cô bé lớn như vậy, dù không muốn giúp người trong thôn chút nào, nhưng anh vẫn chủ động đưa tay đón lấy.
"Đưa đứa bé cho tôi đi."
Phong Tri Ý thuận tiện giao Nha Nha cho anh, sau đó đỡ bác Bành dậy, vội vàng đi về phía nhà ăn lớn.
Cô không ngừng dùng dị năng thúc đẩy hạt giống biến dị nhanh chóng mọc rễ nẩy mầm, phát triển bộ rễ thật dài, níu lại những sinh mệnh suýt chút nữa đã bị lũ lụt cuốn trôi trong thôn này.
Lại vừa điên cuồng chạy nhanh đến phòng ăn, lũ lụt cũng theo chân bọn họ mà đuổi sát nút, vì thế Mạnh Tây Châu vội vàng kiến nghị.
"Leo lên mái đi!"
Nhanh chóng bò lên mái bằng của nhà ăn, ở bên trên đã có không ít người.
Có điều, trước khi bình minh đến, trời đêm cực kì tối, không thể nào phân biệt được ai với ai, chỉ có thể đại khái nhận ra là một vài người già và trẻ nhỏ.
Mạnh Tây Châu dẫn bọn họ đến chỗ một đống đồ vật ngổn ngang ở bên cạnh, có thể dùng để che mưa tránh gió, anh kéo tay Phong Tri Ý đi qua bên cạnh rồi nói nhỏ.
"Nhìn trời có lẽ sẽ có mưa, mọi người ở đây tránh một chút. Tình hình như thế này e là không thể thoát thân được, tôi đi lấy chút thức ăn nước uống với đồ che mưa đến."
Bạn cần đăng nhập để bình luận