Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chuong 160: Chia Nui Don Cui

Chuong 160: Chia Nui Don CuiChuong 160: Chia Nui Don Cui
Phong Tri Ý nằm lên trên, cảm giác quả thật dày và mềm mại hơn không ít.
Ban đêm không cần phải vào không gian, cũng có thể ngủ ở đây qua đêm rồi.
Hai ngày tiếp theo, mọi người trong đại đội đều tập trung mài đao chặt củi, bện dây thừng chuẩn bị chia núi đốn củi.
Điều này khiến cho Phong Tri Ý nhìn thấy có loại cảm giác "mài đao thật sắc hướng núi rừng", rất thú vị.
AI lại lo lắng hỏi:
"Chủ nhân, nhân vật phản diện có thể tranh thủ dịp này để làm chuyện gì đó không?”
"Chắc là không."
Phong Tri Ý không biết vì sao lại rất chắc chắn:
"Cùng một chuyện nếu một lần thì là ngoài ý muốn, nhưng hai lần thì không phải là trùng hợp nữa rồi."
Mà với biểu hiện của Mạnh Tây Châu trong sự kiện Hạ Mai trước đó, anh tuyệt đối là người thông minh giảo hoạt, sẽ không phạm loại sai lâm cơ bản này đâu.
Nhưng mà nói là nói như vậy, thì Phong Tri Ý mấy ngày nay vẫn âm thầm để ý một chút.
Hai ngày sau không có gì bất thường, Phong Tri Ý hào hứng bừng bừng đi theo hai bà cháu nhà họ Bành lên núi chuẩn bị đốn củi.
Vào núi nhìn một vòng, đã đánh dấu xong, quả nhiên là hững cây cối tâm thường nhất trong núi, hơn nữa cũng không quá to, có cây còn hơi héo.
Đến khu đốn củi nhà họ Bánh được chia, bác Bành nhìn cánh tay trắng nõn và bắp chân mềm mại của cô, cùng thân hình yếu đuổi như cành liễu trước gió, nhìn qua còn có cảm giác không khỏe bằng Nha Nha, thì đành nói:
"Trước tiên cháu với Nha Nha lấy bao tải nhặt một ít lá thông trên mặt đất, cái này dùng để châm lửa là tốt nhất, một lát là cháy. Chờ bác chặt xong bên này, rồi giúp cháu chặt."
Dù sao cô cũng có một cây.
"Vâng."
Phong Tri Ý cười cười không phản bác, tranh thủ Nha Nha đang tập trung bỏ lá thông vào bao tải, thì cô lặng lẽ lẻn tới khu vực mình được chia.
Nửa đường đi ngang qua khu vực rừng chặt củi của đội sản xuất số 3 thì bất ngờ nghe thấy tiếng kêu la vì bị thương, tiếng kêu khá nhỏ do khoảng cách khá xa.
AI cũng phát hiện dị thường, nhất thời thân hồn nát thần tính.
"Không phải là có ai bị rắn cắn roi chứ?t"
Phong Tri Ý nhíu mày, theo tiếng kêu chạy tới, ai ngờ lại nhìn thấy phía xa xa:
Giang Diệu Diệu đang được Trịnh Lục đỡ dậy mềm nhữn cả chân ngã vào trong lông ngực anh ta, còn nũng nịu hờn dỗi:
"Đều tại anh! Chân em bị trặc rồi!"
Mà Trịnh Lục thì tỏ ra dung túng, bất đắc dĩ, thuận thế khom lưng ôm lấy cô ta: "Cũng không phải do anh làm chân em bị trặc, em ở một bên nghỉ ngơi đi. Em chỉ có hai cái cây, lát nữa anh sẽ chặt nó luôn.”
"Nhưng hai cây sao đủ đốt được chứ!"
Giang Diệu Diệu núp ở trong lồng ngực anh ta bĩu môi hờn dỗi:
"Sợ là không đủ để nấu cơm một mùa đông. Không phải là em muốn nhặt thêm củi sao!"
Trịnh Lục ôm cô ta nhìn trái nhìn phải, sau đó đặt cô ta ngôi ở trên thân cây"
"Vậy lát nữa anh chặt thêm hai cây đưa cho em, được không?”
Giang Diệu Diệu lúc này mới bật cười, cô ta giơ một chân lên, vẻ mặt nũng nịu.
"Chân đau."
Trịnh Lục quỳ một đầu gối xuống, cởi giày tất của cô ta ra, đặt chân trắng nõn của cô ta lên đầu gối mình, rồi thử xoa xoa chỗ bị trặc cho cô ta.
"Xoa đúng chỗ chưa? Có phải ở đây không?"
Có lẽ đang xoa đến chỗ đau, Chân Giang Diệu Diệu co rụt lại, nũng nịu một tiếng nước mắt lưng tròng nhìn anh ta.
"Đau quá, anh nhẹ một chút di
Phong Tri Ý ở trong bóng tối nghe được giọng nói đặc biệt vừa kiều diễm vừa quyến rũ kia thì cả người run lên bần bật, có chút vỡ mộng:
Đây là Giang Diệu Diệu đại tiểu thư thanh cao kiêu ngạo kia?!
Ở trước mặt đàn ông cô ta lại là kiểu người này sao?
Hay là nói, cô ta đang hẹn hò với Trịnh Lục? Nhưng Giang Diệu Diệu thanh cao kiêu ngạo như vậy, mắt cô ta làm sao có thể coi trọng nông dân chân đất được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận