Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chuong 193: Doi Lai Thit Lon Cho Manh Tay Chau

Chuong 193: Doi Lai Thit Lon Cho Manh Tay ChauChuong 193: Doi Lai Thit Lon Cho Manh Tay Chau
Phong Tri Y không hề sợ hãi chút nào, ôn hòa cười nhạt:
"Ngược lại, tôi cây ngay không sợ chết đứng. Chính sách tố cáo là vì muốn thay đổi sự lệch lạc, thanh lọc nếp sống, không thể trở thành công cụ để người khác ức hiếp kẻ yếu thế, vu oan giá họa hay mưu đoạt lợi ích riêng."
Cô nói xong thì quay đầu hỏi đại đội trưởng vừa đi tới trong im lặng:
"Tôi nói có đúng không? Đại đội trưởng."
Sau mấy lần tiếp xúc qua đại đội trưởng, cô đại khái có thể nhìn thấy tác phong làm việc lạnh lùng, thiết diện vô tư của ông ta, và đặc biệt là sự chán ghét của ông ta dành cho những người cả ngày ăn không ngôi rồi, không có khả năng sản xuất.
"Đúng!"
Quả nhiên đại đội trưởng hiểu rõ pháp lệnh, ông ta cau mày lại, quét mắt nhìn đám đông vây quanh một vòng.
"Vây quanh chỗ này làm gì? Rảnh rỗi thì đi đào mương đi!"
Lời nói này khiến cho đám đông bua vây lập tức giải tán, ai ve nhà thì về nhà, ai cần xếp hàng thì xếp hàng.
Trong đáy mắt của Phong Tri Ý lúc này hiện lên vẻ trào phúng, cô biết đại đội trưởng sợ cô ồn ào đánh động đến công an, cho nên mới mạnh mẽ đè việc này xuống.
Nhưng lại không ngờ rằng, ông ta lại coi mọi chuyện như chưa từng xảy ra, giải tán mọi người, ngay cả một lời xin lỗi từ thư ký Tiên đến Mạnh Tây Châu cũng không có...
Đang nghĩ ngợi, khóe mắt cô liếc qua hai cha con thư ký Tiến đang nhân cơ hội chuồn theo đám đông, cô vội vàng lách người đến trước mặt bọn họ, khẽ vươn tay với thư ký Tiền và con trai:
"Người ta không cần các người xin lỗi mà các người vẫn muốn mang 'vật bồi thường" đi sao?"
Thư ký Tiền giận dữ, ông ta muốn nói cái gì đó thì lại bị ánh mắt của đại đội trưởng quét tới nên đành kìm lại.
Con trai của thư ký Tiền co rúm người nhìn đại đội trưởng, vội vàng cầm rổ thịt lợn của Mạnh Tây Châu đưa cho Phong Tri Ý, chán nản đỡ thư ký Tiền đi.
Phong Tri Ý cầm rổ thịt trả lại cho Mạnh Tây Châu.
"Để anh chịu thiệt rồi."
Bị người ta đổ oan bắt nạt, mà người ta ngay cả một câu xin lỗi cũng không có, căn bản không tôn trọng anh ấy như một con người.
Đại đội trưởng vừa muốn nói gì đó nhưng sau khi nghe qua lời nói này của cô, khóe môi ông ta giật lên một cái, ông ta sợ mình cũng bị giọng nói mềm mại như nước nhưng vô cùng sắc bén của cô làm cho cứng họng không trả lời được, nên cũng tranh thủ thời gian chuôn mất.
Hiện tại ông ta hơi sợ loại người như thanh niên trí thức Trần rồi.
Mạnh Tây Châu nhận lấy rổ thịt, trong đôi mắt đen láy ẩn hiện một chút ý cười, anh khẽ lắc đầu:
"Không đâu, năm nay có thể giữ lại được thịt lợn ăn tết là tôi đã rất vui rồi." Ý của câu này là trước tới giờ anh không thể giữ lại đồ được, tất cả đồ vật đều bị người khác lấy cớ mà đoạt mất.
Phong Tri Ý nghe qua cảm thấy đau xót, cô nhìn áo của anh rách một mảng lớn, lại dính không ít bùn.
"Mau về nhà thay quần áo đi, cẩn thận bị cảm lạnh."
Mạnh Tây Châu gật đầu, anh lạnh nhạt khách sáo nói qua một tiếng cảm ơn với cô, rồi chống gậy đi.
Phong Tri Ý sợ cú ngã lúc nãy sẽ làm hỏng mọi nỗ lực dưỡng thương vùng xương đùi đang bị rạn của Mạnh Tây Châu, cho nên buổi tối cô vốn thường không đi ra ngoài, nay lại nhân lúc trời tối mang theo đồ đi.
Mạnh Tây Châu đang ngái ngủ ra mở cửa thì thấy cô, anh rất ngạc nhiên.
Có điều sự ngạc nhiên của anh rất mờ nhạt, chỉ có đôi mắt đặc biệt sáng lên, anh vội vàng mời cô vào nhà rồi đóng cửa lại.
"Không phải cô bảo đã chữa trị xong rồi sao?"
"Ban ngày không phải anh bị té ngã một lần sao?"
Phong Tri Ý bước lên, xách theo chiếc sọt đặt ở một bên.
"Tôi sợ vết thương ở chân anh bị động, nên tới để kiểm tra."
Bạn cần đăng nhập để bình luận