Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 131: Chuyện của Hạ Mai

Chương 131: Chuyện của Hạ MaiChương 131: Chuyện của Hạ Mai
Vẻ mặt Chu Mạn Mạn không giấu được sự ghét bỏ:
"Chúng tôi đều nghi cô ta bị hôi nách, nhưng cô ta đi viện kiểm tra không tra được nguyên nhân."
"Thế là cô ta còn về nhà một chuyến để nghĩ cách. Có lẽ không tìm ra cách nào lại thối quá nên còn bị người trong nhà đuổi về đây."
"Nhưng sau khi cô ta về rồi lại càng thối hơn!"
Nghĩ lại cảm giác lúc đó, Chu Mạn Mạn không khỏi làm vẻ mặt buồn nôn:
"Đúng lúc trời lại nóng, người vừa tới gần cô ta đã làm bị cô ta làm cho ghê tởm tới mức nôn luôn, có vài người bị mùi của cô ta làm cho ngất xỉu!"
Phong Tri Ý nghe mà co rút khóe miệng, đây là vũ khí sinh học hóa hình thành người hay gì?
"Vì vậy, trong cả đại đội không ai muốn làm việc cùng cô ta nữa."
"Đại đội trưởng cũng sợ cô ta bốc mùi làm hỏng hoa màu, nên phái cô ta một mình đi khai hoang ở vùng núi kia, vừa khổ vừa mệt."
Chu Mạn Mạn nói tới đây lại có chút đồng cảm với Hạ Mai:
"Thậm chí trong đại đội còn đồn nhảm, nói cô ta không đứng đắn, bị nhiễm bệnh dơ bẩn."
"Thế nên cô ta mới tức điên lên, nói thẳng là bị cô làm hại, lấy đồ của cô ra để trút giận."
Chu Mạn Mạn tỏ ý có lỗi:
"Chúng tôi cũng không lại gần cô ta được, mới khiến cho đồ của cô bị cô ta xé nát thành như vậy."
Phong Tri Ý nghe vậy thì không nói gì, vẻ mặt cũng bình tĩnh:
"Cô ta đâu rồi?"
Trong ký túc xá, giường của Hạ Mai đã trống không, rõ ràng là không ở lại đây nữa.
Mặt Chu Mạn Mạn trở nên kì quái:
"Cô, cô ta lấy chồng rồi."
Sắc mặt bình tĩnh của Phong Tri Ý có chút dao động:
"Vị dũng sĩ nào vậy?”
Chu Mạn Mạn nghe hình dung của cô thì bật cười khúc khích:
"Là tên ngốc ở đội sản xuất số 4 kia, chính là người lúc trước bị cô ta xúi giội nước lạnh vào cô ấy."
Phong Tri Ý kinh ngạc:
"Vậy thím Thiệu kia cũng đồng ý à?"
Chu Mạn Mạn mím môi ghét bỏ lắc đầu:
"Bà ta không đồng ý, nhưng Hạ Mai tính kế mang thai con của tên ngốc đó. :
"Nhà tên ngốc nghèo, người còn ngu ngốc, đời này có lẽ không cưới được vợ! Tuy ghét bỏ Hạ Mai nhưng có con rồi, mẹ tên ngốc cũng chỉ đành nhắm mắt chấp nhận."
Phong Tri Ý có chút kinh ngạc, Hạ Mai dùng chiêu trò gì vậy?
"Cô, cô ta không đến mức đó chứ?" Chỉ vì cả người tỏa ra mùi tanh nên chủ động bày ke ga cho tên ngốc? Còn là ăn cơm trước kẻng?
"Sao lại không đến mức đó?"
Chu Mạn Mạn biu môi:
"Trước đây nếu không phải cô tay bày kế tên ngốc, mang thai thì có khi đã không còn mạng mà sống cho đến tận giờ."
Phong Tri Ý giật mình:
"Sao lại vậy? Xảy ra chuyện gì à?”
Chu Mạn Mạn nhìn ra bên ngoài, thấy không có ai mới nhỏ giọng nói với cô:
"Tối sau hôm Hạ Mai xé rách đồ của cô, trong thôn bùng nổ nạn rắn."
"Nạn rắn?"
Phong Tri Ý cảm thấy từ này thấy mới lạ.
"Lạ lắm phải không?"
Chu Mạn Mạn nhìn vẻ mặt không ngờ tới của Phong Tri Ý, chỉ biết chắc chắn đây cũng là lần đầu cô ấy nghe nói đến:
"Vì đây vốn không phải là nạn dịch gì, là mùi hôi tan của Hạ Mai rước đến!"
Phong Tri Ý đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, có chút ngơ ngác:
"Do Hạ Mai rước đến?"
Chu Mạn Mạn gật đầu:
"Đêm khuya hôm đó, trên núi có rất nhiều rắn lang lặng lẻn vào trong thôn. Lúc ấy, vài người đi tiểu đêm hoặc tuần tra không phòng bị đều bị cắn thương."
"Tự dưng có nhiều người bị rắn cắn như vậy, đánh thức tất cả mọi người trong đại đội dậy."
"Đại đội trưởng dẫn người đi xem, phát hiện tất cả lũ rắn này tụ tập về phía điểm thanh niên trí thức."
"Chờ mấy người đại đội trưởng chạy đến chỗ thanh niên trí thức, Hạ Mai kêu lên thảm thiết, suýt thì bị đống rắn chồng chất chôn sống!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận