Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 312: Đỗ Nhược Lan Làm Trò Con Bò

Chương 312: Đỗ Nhược Lan Làm Trò Con BòChương 312: Đỗ Nhược Lan Làm Trò Con Bò
Đỗ Nhược Lan thấy vậy trợn mắt, nhẹ giọng gắp từng miếng thịt kho, nhiệt tình gắp vào bát của bác Bành và Nha Nha:
“Bác Bành, Nha Nha, hai người cũng ăn đi! Đừng khách sáo.
Đôi mắt của Tô Vọng Thư sáng lên, nhanh chóng và nhiệt tình gắp đồ ăn cho bác Bành và Bành Nha Nha.
Nhất thời trên bàn ăn dành cho năm người, bốn người đang vui vẻ tận hưởng, khiến Phong Tri Ý đang lặng lẽ ăn bên cạnh có vẻ vô cùng thừa thãi.
Bác Bành vẫn giữ được bình tĩnh, lịch sự từ chối, mỉm cười cảm ơn, hình như rất phối hợp với biểu hiện của Tô Vọng Thư và Đỗ Nhược Lan.
Bành Nha Nha thì lại cẩn thận liếc nhìn Phong Tri Ý, người dường như đang ăn mà không có ai xung quanh, cảm thấy hơi hụt hãng.
Sau khi bác Bành chạm nhẹ vào mình, cô bé nhanh chóng quay mặt đi, có chút bất an mà vùi đầu ăn cơm.
Phong Tri Ý không xem buổi biểu diễn nhiệt tình của bọn họ, cô bình thản ung dung mà ăn cơm, vẫn như cũ ôn hòa mà lịch sự nói một tiếng.
"Cháu ăn xong rồi, đi làm việc trước đây ạ."
Nhưng thực ra, trong lòng cô không hề dao động, thậm chí còn có chút buồn cười.
Thật tình, lại vì một chút thịt mà như vậy, cô cảm thấy cực kì buồn cười.
Nhưng mà, chắc là người ta không cảm thấy như vậy.
Không biết có phải là vì trên đời này không có bức tường nào không có kẻ hở hay là có người cố y đi khắp nơi tuyên truyên.
Ngày hôm sau, bên ngoài đã xôn xao bảo rằng cô ở nhà bác Bành, không được ăn thịt, rất đáng thương.
Lúc Phong Tri Ý nghe được tin, cô cạn lời, miệng có chút co giật.
Thời gian gần đây không còn yên bình nữa, cô vẫn nên nhanh chóng tìm một nơi khác rồi dọn đi.
Nhưng mà, cô có thể đi đâu đây.
Thật ra thì ngay từ khi hai người kia dọn vào, cô đã bắt đầu để ý xem có nhà ai còn phòng trống không.
Sau khi trận lũ năm ngoái qua đi, nhà trong thôn đã trở nên ít hơn.
Người trong nhà hầu như phải chen chúc nhau mà sống thì làm gì còn phòng dư?
Vậy trở về điểm thanh niên trí thức thì sao?
Phong Tri Ý nhớ đến ký túc xá mới dành cho nữ thanh niên trí thức vừa nhỏ vừa âm u, lại phải chen chúc cùng nhiều người sống chung như vậy, cảm giác còn tệ hơn hiện tại.
Hiện tại, cô ở nhà bác Bành, ít ra thì cũng được một người một phòng.
Lúc Phong Tri Ý lặng lẽ thở dài u sầu thì Mạnh Tây Châu trở về thôn.
Không biết anh nghe được tin tức từ chỗ nào, vừa về đã đến hỏi cô có chuyện gì đã xảy ra? Có phải cô bị người khác bắt nat rồi hay không?
Phong Tri Ý dở khóc dở cười phủ nhận, cô kể lại ngọn nguồn câu chuyện qua một lần.
"... Câu chuyện đại khái là thế đấy, nhưng mà tôi không có để ý, chỉ là mỗi ngày đều vui vẻ xem trò hay."
"Tôi cảm thấy mấy người kia ngày nào cũng chăm chỉ diễn, đúng là thú vị."
Phong Tri Ý vẫn còn vài lời chưa nói, hai cô gái kia thật giống đám trẻ trâu.
Mạnh Tây Châu cũng bật cười nhẹ nhõm, ngay sau đó lông mày ẩn hiện một chút vẻ buồn rầu.
"Không ngờ, bác Bành lại mang về một người không đàng hoàng về, mắt nhìn người thật thiển cận."
Ngay cả anh, một người ngoài cũng biết được, cô đã âm thầm giúp cho nhà bác Bành biết bao chuyện, mang lại bao nhiêu thứ.
Dầu, muối, xà phòng các thứ, những đồ vật hàng ngày trong sinh hoạt mặc dù không nổi bậc, nhưng lẽ nào họ có thể giả vờ không nhìn thấy sao?
"Không sao mà."
Phong Tri Ý chỉ cảm thấy điều này thật bình thường.
"Chẳng qua là do tiền tài làm con người thay đổi, chuyện thường tình mà thôi."
Bất kể là người nào chuyển đến, e rằng dưới thủ đoạn cợt nhả của hai người kia thì phản ứng đều sẽ như nhau.
Một tháng có thể kiếm được tiên bằng một năm thu nhập của một lao động khỏe mạnh cơ mà?
Loại cám dỗ này thì có ai kháng cự được chứ? Huống hồ, còn là những người đã nghèo khổ từ lâu.
Hơn nữa, mối quan hệ giữa cô và gia đình bác Bành cũng không quá thân thiết.
Cô đối xử với họ cũng không được tốt cho lắm, cô chỉ làm theo bổn phận của mình mà cung cấp lương thực mỗi tháng chứ không đưa thêm cho họ bất cứ thứ gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận