Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 224: Nữ Chính Không Có Nhà

Chương 224: Nữ Chính Không Có NhàChương 224: Nữ Chính Không Có Nhà
Mưa to khiến cho vạn vật trong trời đất trở nên mơ hồ, Phong Tri Ý chào bác Bành, mang giày đi mưa, đạp lên con đường đầy sình lầy, khập khiễng đi vào thôn.
Đi vào thôn, cô đi ngang qua một căn nhà lá giản dị, nhìn thấy cửa nhà kia đóng kín, cô dừng chân lại.
Nếu như cô nhớ không lầm thì đây là nhà riêng của nữ chính.
Tại nơi nông thôn này, vào ban ngày ban mặt, nhất là thời điểm mưa như trút nước như thế này thì lúc nào cũng có người ở nhà, cổng nhà rất ít khi được đóng chặt.
Huống hồ chi, cha của nữ chính chân có tật phải ở nhà, em trai của cô ấy còn chưa tới một tuổi, con nít nhỏ như vậy, vào ngày mưa chắc chắn không nào đi bộ bên ngoài được, nhà không thể nào không có người ở, mà lại đóng kín của như vậy
Cho nên là cả nhà nữ chính đã sớm rời khỏi nhà, đi lánh nạn rồi à?
"ƠI Đây không phải là thanh niên trí thức Trân sao?"
Người phụ nữ sống sát vách đứng dưới mái hiên thăm hỏi, bà ta thấy Phong Tri Ý dừng chân trước của nhà, thì đoán rằng.
"Cô tìm Hứa Lê Hương à?”
Phong Tri Ý thẳng thắn xác nhận.
"Đúng vậy, cô ấy đi đâu rồi? Tại sao ban ngày, cửa nhà đều khóa lại?"
"Cả nhà cô ấy không ở đây, không khóa cửa nhà sao được?"
Người phụ nữ kia nói với giọng điệu chua ngoa.
"Cô ta nói là đi đến bệnh viện tỉnh khám chân cho cha."
"Khám chân à?"
Phong Tri Ý cố ý hùa theo sự đố kị của đối phương.
"Cô ta lấy tiền ở đâu ra? Cô ta có tiền tại sao không trả lại đồng hồ đeo tay cho tôi? Thiếu tôi cũng hơn năm rồi ý."
"Ôi, vậy sao"
Người phụ nữ kia dường như đã tìm được đồng minh của mình, cô ta vừa hâm mộ, vừa đố kị, quở trách.
"Cũng không biết cô ta gặp được vận may gì, thời gian trước còn cứu được một quân nhân có thế lực có tiền, là cái người bình thường hay ở cùng cậu tư nhà họ Triệu."
"Người ta cho cô ấy một số tiền lớn để cảm ơn, còn giới thiệu một người quen làm ở bệnh viện tỉnh cho cô ấy, bảo cô mang người cha bị đau chân đến khám”"
Người bình thường hay ở cùng cậu tư nhà họ Triệu sao? Phong Tri Ý chợt giật mình, người đó chẳng phải là Tô Vọng Đình sao?
Thảo nào có một khoảng thời gian cô không nhìn thấy anh ta. Có điều anh ta là quân nhân, cơ thể khỏe mạnh, leo núi kiểu gì lại phải cần nhân vật chính cứu? Đây là kiểu tình tiết máu chó gì đây?
Người phụ nữ đã không thể kìm chế được, ba hoa chích chòe không nhanh không chậm. "Cô ấy bây giờ, đổi đời rồi, mang luôn cả nhà đi. Cô nói xem, một gia đình lớn như bọn họ, ra ngoài ăn uống, phải tiêu tốn hết bao nhiêu tiên đây?”
"Có số tiền kia, vậy mà còn không thèm nhớ phải trả lại đồng hồ đeo tay cho cô. Xít"
Điều này càng khiến cho người đàn bà kia càng thêm khinh thường, nhắc nhở Phong Tri Ý.
"Cô để ý một chút đi, chờ cô ta trở về, cô có thể đòi cô ta mau trả lại đồng hồ đeo tay mới cho cô."
"Cô đừng cả nể, đừng ngại. Cô không đề cập tới chuyện đó, có khi cô ta còn giả ngu xem như không có chuyện gì xảy ra mà không thèm trả đấy!"
Phong Tri Ý gật đầu lia lịa thuận theo ý của cô ta.
"Trước đây tôi thông cảm nhà cô ta khó khăn nên không vội đòi. Bây giờ cô ta có tiên rồi lại không thèm trả cho tôi, thiệt tình!"
Nói xong, cô còn cố ý thở phì phì như thể có chung mối thù với người phụ nữ kia, lợi dụng cô ta lấy được không ít tin tức sau đó cô mới tạm biệt cô ta rồi đi vào trong thôn.
Vừa rời khỏi người kia, AI không kìm được nói.
"Nữ chính sao lại đi chung tuyến với Tô khờ rồi? Sách có viết như vậy đâu!"
Phong Tri Ý nghe qua, khẽ cười "Hi Hì".
"Trên sách cũng có ta đâu, chuyện hiện tại làm sao có thể căn cứ vào sách được? Còn nữa, Tô khờ là cái biệt danh gì vậy? Sao ngươi lại đặt biệt danh lộn xộn cho người ta vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận