Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 152: Ai Nghi Ngo Mạnh Tây Châu

Chương 152: Ai Nghi Ngo Mạnh Tây ChâuChương 152: Ai Nghi Ngo Mạnh Tây Châu
Phong Tri Ý ngước mắt nhìn ngọn núi cách đó không, cô nhớ hình như Mạnh Tây Châu rất quen thuộc với ngọn núi đó thì phải? Cô im lặng một lúc rồi nói:
"Trong sách có viết chuyện này xảy ra như thế nào không? Tai sao có nhiều người bị rắn độc cắn như vậy?”
"Trong sách không viết."
AI lật sách nghiên cứu
"Cuốn sách này được viết dưới góc nhìn của nữ chính, trong khoảng thời gian này nữ chính vẫn chưa tách ra ở riêng."
"Vẫn đang tranh đấu với đám cực phẩm trong già, toàn viết mấy tình tiết gà bay chó sủa, cái chuyện "ngoài ý muốn" kia được nhắc tới là do cha nữ chính đột ngột qua đời."
Phong Tri Ý hơi cau mày, lạ lùng nói:
"Đại đội không tra ra được nguyên nhân sao?”
"Đúng vậy."
Hệ thống cũng cảm thấy chuyện này vô lý:
"Trên núi vốn dĩ có rất nhiều rắn độc, tuy chuyện này nghiêm trọng nhưng mọi người đều không cảm thấy có gì kỳ quái cả, tôi không biết đây có phải là lỗi hay là do thủ đoạn của phản diện quá cao siêu, dù sao mười mấy mạng người này cũng chỉ được nhắc qua trong sách thôi."
Mặc dù trong lòng Phong Tri Ý có nghi ngờ nhưng cô vẫn phản đối suy đoán của AI:
"Bao nhiêu dân làng còn chưa phát hiện ra, sao ngươi lại dám chắc là anh ấy làm? Ngươi có chứng cứ không?”
"Không có chứng cứ, nhưng không phải anh ta làm thì có thể là ai?"
AI hỏi ngược lại:
"Hơn nữa, chủ nhân không cảm thấy Mạnh Tây Châu mà chúng ta gặp thực ra còn hắc hóa và xảo quyệt hơn cả nhân vật phản diện trong sách sao?"
Phong Tri Ý không nhịn được nghĩ đến chàng trai đẹp như từ trong truyện tranh bước ra kia.
Anh ấy như dòng suối trong trẻo dưới sự khúc xạ của mặt trời, sóng sánh lấp lánh, rất khó liên quan đến hai tứ hắc hóa:
"Nói rõ đi."
"Trong sách anh ta giết người là sẽ cho người ta về chầu trời luôn, nhưng hiện tại anh ta lại khiến người ta sống dở chết dở."
"Những người lao động cường tráng đó vừa không kiếm được công điểm vừa phải tốn lương thực thuốc thang, liên lụy đến cả gia đình! Ở cái thời đại thiếu ăn thiếu mặc này, việc này thật sự có thể kéo một gia đình đến chỗ chết."
"Các cụ có câu trên giường bệnh sẽ không có đứa con hiếu thảo, trong hoàn cảnh cái gì cũng thiếu thốn này, nhân tính con người sẽ càng trở nên thấp kém."
"Khi đó không cần vai phản diện ra tay, nhân tính u ám cùng sự bần cùng sẽ khiến những gia đình đó tự giết hại lẫn nhau."
"Việc này không chỉ đẩy những người đó đến con đường tự hủy còn phơi bày cả nhân tính xấu xa của họ."
"Bằng cách này, phản diện có khiến họ chết trong đau đớn mà hai tay vẫn sạch sẽ."
"Dù sao "Chết ngoài ý muốn" sẽ không có gì đau khổ, gia đình cũng sẽ không bị liên lụy."
"Nhưng bị chính người mình yêu thương từ bỏ, trơ mắt nhìn một người tàn phế như mình từ từ kéo theo gia đình vào chỗ chết, điều đó mới là đau đớn nhất, sống không bằng chết nhất."
"Giết người giết cả tâm' chính là như thế, bởi vậy có thể thấy Mạnh Tây Châu ác hơn rất nhiều so với phản diện được miêu tả trong sách."
"Mức độ hắc hóa cũng cao hơn, thứ được miêu tả trong sách chỉ là một phần nổi của tảng băng chìm."
Phong Tri Y khẽ cau mày im lặng một hồi lâu:
"Ngươi nói nhiều như vậy rốt cuộc là muốn chứng tỏ điều gì? Cho dù những chuyện này là do anh ấy làm thật thì sao?”
"Đó là ân oán của họ, nhân quả báo ứng, chẳng lẽ chúng ta còn phải nhúng tay xen vào chuyện của người khác nữa sao?”
"Tôi không bảo người xen vào chuyện của người khác, tôi chỉ muốn nhắc nhở chủ nhân, nhân vật phản diện không ngây thơ ngoan ngoãn như vẻ bề ngoài của anh ta đâu, chủ nhân đừng để khuôn mặt đẹp trai của anh ta lừa."
Hệ thống nói xong thì hơi dừng lại, giải thích:
"Trước kia tôi thấy trên mạng nói rất nhiều rằng con người các cô đều là động vật thị giác phải không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận