Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chuong 254: Thu Cua Ong Thu Truong

Chuong 254: Thu Cua Ong Thu TruongChuong 254: Thu Cua Ong Thu Truong
Anh lính nhỏ lập tức ngầm hiểu, lấy trong túi đeo bên người một bức thư, tiến lên, hai tay cung kính đưa cho Phong Tri Y.
Sĩ quan rắn rỏi giải thích.
"Đây là thủ trưởng đích thân viết cho cô, cô xem thì biết."
Nhưng lại nói, Phong Tri Ý xem hết thư này thì sẽ đi cùng anh ta, cho nên anh ta không nhiều lời.
Phong Tri Ý nghi ngờ cầm lấy mở thư ra, xem thư viết gì.
Phần đầu là thăm hỏi ân cần, quan tâm thường ngày của thủ trưởng, cằn nhằn giống như một người ông bình thường lo lắng cho cháu gái, vẻ mặt Phong Tri Ý hơi trùng xuống, cô mỉm cười.
Chỉ là xem tiếp, vẻ mặt cô dân nghiêm túc thậm chí là trở lên nghiêm trọng.
Cho đến khi xem hết, trán Phong Tri Ý đã nhíu lại, cô đưa mắt hỏi sĩ quan rắn rỏi:
“Tình hình nghiêm trọng không?”
Sắc mặt sĩ quan rắn rỏi cũng nghiêm túc gật đầu.
"Thủ trưởng mong muốn, cô có thể lập tức đi theo tôi đến đó."
Phong Tri Ý chỉ cân nhắc trong một chớp mắt, rồi đồng ý.
"Được, anh chờ tôi. Tôi quay về bàn giao một chút, tối đa mất nửa giờ thôi."
Thấy cô đồng ý, sắc mặt căng thẳng của sĩ quan rắn rỏi khẽ buông lỏng.
"Tôi ở cửa doanh trại chờ cô."
"Đừng, cửa doanh trại có nhiều người ra vào lắm."
Đến lúc đó, trước mắt bao nhiêu người cô đi theo lên xe quân đội, còn không biết bị đám nạn dân đồn thổi như thế nào.
“Anh ở bên ngoài chờ tôi đi, tôi sẽ qua rất nhanh thôi."
Ít nhất bên cạnh phòng làm việc doanh trại quân đội, ngoại trừ binh sĩ, người không phận sự cấm vào.
Đến lúc đó từ nơi này ngồi xe đi thẳng ra ngoài, người khác cũng không nhìn thấy cô ngồi ở bên trong.
Chuyện này với sĩ quan rắn rỏi không thành vấn đề.
"Được."
Chẳng qua anh ta cảm thấy, ở cửa doanh trại thì sẽ tiện hơn.
Phong Tri Ý xoay người đi ra ngoài, lúc ra cửa, đi tới phòng khách tiếp đãi, doanh trưởng Hà cùng Cố Hàn Âm đều nhìn lại.
Sắc mặt Phong Tri Ý vẫn bình thường hướng doanh trưởng Hà nói lời cảm ơn tạm biệt, sau đó cùng Cố Hàn Am rời đi.
Doanh trưởng Hà vuốt cằm, như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng Phong Tri Ý rời đi.
Ông ta không ngờ tới, nơi địa phương vắng vẻ này lại có thể cất giấu một "con rồng"?
Nếu tôi nhớ không lầm thì thanh niên trí thức Trần này chính là người mà thằng nhóc nhà họ Tô để ý phải không? Thằng bé đó thật có mắt nhìn, cả viên ngọc giấu trong cát bụi cũng bị nó phát hiện ra.
Trên đường vội vã trở về, Cố Hàn Âm thấy Phong Tri Ý rất vội vã, nên không nhịn được mà hỏi:
"Không có chuyện gì chứ?”
"Không có gì."
Sự nghiêm túc và chăm chú khi đọc thư lúc này đã không còn, trong ánh mắt của Phong Tri Ý chỉ là sự vội vàng bình thường:
"Gia đình tôi có chút việc, tôi cần phải đi xem một chút."
"Đi về xem à?”
Cố Hàn Âm nghe thế thì mắt lập tức sáng lên, cô ta nhớ Phong Tri Ý cũng từ thủ đô đến.
Nét mặt cô ta không kìm được vui mừng, môi động đậy định nói điều gì đó, nhưng lại cảm thấy ngại ngùng mà dừng lại.
Phong Tri Ý hiểu ý cô ta, cô có chút áy náy:
"Tôi không phải về thủ đô, mà là đến một nơi khác, e là không tiện đưa bạn đi cùng."
Dù sao lúc người ta tìm cách rời đi cũng đã nói sẽ đưa cô cùng đi.
Nhưng bây giờ cô chuẩn bị đi, lại để mặc đối phương, cô cảm thấy có chút băn khoăn.
May thay Cố Hàn Âm dù không giấu nổi vẻ thất vọng, nhưng vẫn biểu hiện sự thông cảm và gật đầu:
"Không sao, cô cứ lo việc của cô trước đã."
Phong Tri Ý gật đầu, sau đó nói lại với các thanh niên trí thức khác cùng với bác Bành rằng cô có việc gia đình đột xuất, cần phải rời đi một chuyến.
Sau khi nói lời từ biệt với người quen, cô lại vội vàng chạy ra khu rừng bên ngoài doanh trại.
Quả nhiên Mạnh Tây Châu đang đợi cô ở nơi họ thường gặp gỡ:
"Sao lâu thế? Có chuyện gì cản trở sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận