Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 225: Tô Khờ

Chương 225: Tô KhờChương 225: Tô Khờ
"Vậy Tô Vọng Đình không ngốc sao? Không khờ sao? Không lắm lời sao?"
AI phản biện.
"Dựa vào gia thế của anh ta, chẳng lẽ còn không phải là Tom Sue* phiên bản nhà họ Tô sao? Vừa hay anh ta cũng họ Tô đấy."
*Tom Sue: Nam chính
Phong Tri Ý nghĩ lại thấy có lý, bất chợt có chút buồn cười.
"Ngươi quan tâm anh ta có khờ hay không làm gì."
AI lo chuyện không đâu.
"Tôi lo anh ta vừa ngốc lại khờ như vậy, đối mặt với dạng nữ chính nhiều mưu mô, không phải sẽ bị người ta ăn đến mức xương cũng không còn sao?"
Phong Tri Ý buồn cười.
"Đó cũng là chuyện của người ta, ngươi cứ quan tâm làm gì?"
"Nhưng không phải người nữ chính quan tâm là Triệu Học Binh hay sao?"
AI vẫn cố chấp với nội dung trong sách.
"Cô ta không sợ sẽ trở thành một kẻ lăng nhăng à?”
Dù sao trong sách đã nói lý do mà nữ chính ngay từ đầu chọn trúng Triệu Học Binh, không phải là vì tình cảm mà là vì nhìn trúng bối cảnh thân phận của anh ta.
Hôm nay lại câu được một con rùa vàng lớn hơn, có cái bắp đùi vàng ở trước mặt thì nữ chính sẽ lựa chọn như thế nào?
AI nghiêm túc cho rằng nữ chính đã di dời mục tiêu, ngay từ đầu loại nữ chính này chỉ là một kẻ quan tâm đến sự nghiệp.
Phong Tri Ý buồn cười nhưng lại không còn lời nào để nói.
"Cô ấy có phải là kẻ lăng nhăng hay có nuốt người khác hay không thì có liên quan gì? Ngươi lo lắng như vậy làm gì?"
"Nếu như Tô khờ kia phản bội, tôi sẽ khinh thường anh tai"
AI nhận định, anh ta là đồ vật thuộc ve chủ nhân của nó, thì cho dù chủ nhân của nó không cần, thì người khác cũng không được cướp mất.
Nó vốn bá đạo như vậy, không cần biết lý lẽ.
Phong Tri Ý bậc cười, lắc đầu.
Nữ chính và Tô Vọng Đình, hai người họ như thế nào cô thật sự không cảm thấy hứng thú chút nào. Hiện tại cô chỉ quan tâm, cậu nhóc kia có phải lại muốn làm chuyện xấu nữa hay không.
Đi đến trước nhà của Mạnh Tây Châu, cô phát hiện ra anh không có ở nhà.
Trời đang mưa như thế này, anh ấy đã chạy đi đâu?
Phong Tri Ý xoay người trở về thì thấy ở phía xa xa, anh đang chui ra khỏi chuồng bò.
Cô chợt giật mình, trong lòng có chút ấm áp, thì ra anh ấy đi chăm sóc người già sao? Cơn mưa này đã kéo dài nhiều ngày như vậy, chuồng bò rất dễ bi dột, thỉnh thoảng cần phải tu sửa lại.
Mạnh Tây Châu vừa đi ra từ chuồng bò, thấy được cô, phản ứng đầu tiên của anh là nhanh chóng nhìn sang hai bên, không thấy ai thì vội vàng kéo cô vào nhà.
"Sao mới ban ngày mà cô lại tới rồi, bị người khác nhìn thấy thì không tốt lắm."
Tuy lời nói ra như vậy, nhưng ánh mắt của anh không giấu được sự vui vẻ, đây hình như còn là lần đầu tiên, cô ấy đường đường chính chính đến tìm anh.
"Tôi có chuyện cần tìm anh."
Phong Tri Ý cởi nón rộng vàng và áo tơi xuống, vẩy vẩy nước mưa, quay đầu nhìn anh đang chất một đống túi lớn, nhỏ.
"Sao anh lại đem nhiều đồ từ trong chuồng bò ra vậy?"
"Không phải là đem ra từ trong chuồng bò, là tôi mới trở về từ thị trấn sau khi bán nấm xong, mang một ít đồ cho bọn họ."
Mạnh Tây Châu đồn đồ vật trong túi lớn túi nhỏ thành một túi rồi đưa cho cô.
"Đây là đồ cho cô. Nước đường đỏ chắc cô đã uống hết rồi đúng không?”
Phong Tri Ý khẽ bĩu môi, bất đắc dĩ nhận đồ đặt ở bên cạnh.
"Tôi có việc cần nói với anh."
"ừ"
Mạnh Tây Châu cầm một khúc gõ, thả một cái nệm mềm lên phía trên để cho cô ngồi, anh rót thêm một chung trà táo đỏ cẩu kỷ đường đỏ đưa cho cô, sau đó ngoan ngoãn ngồi trước mặt cô, chăm chú lắng nghe.
"Cô nói đi."
Phong Tri Ý thấy đầu tóc của anh ướt nhẹp, quần áo trên người vẫn còn hơi ẩm, thì bưng trà, đứng dậy nhìn màn mưa bên ngoài.
"Anh thay quần áo trước, lau khô tóc rồi nói, đừng để bị cảm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận