Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 161: Chặt Cây Hộ

Chương 161: Chặt Cây HộChương 161: Chặt Cây Hộ
Phong Tri Ý sờ sờ da gà nổi trên cánh tay, tranh thủ còn chưa kinh động đến bọn họ, cô vội vàng chuồn đi.
Cô lẻn vào khu rừng mình được chia cây, lại phát hiện mình cũng có người giúp chặt cây, cô sửng sốt:
“Anh... đây là...'
Cô không chắc chắn hỏi Mạnh Tây Châu đã chặt được nửa cây:
“Anh chặt nhầm chỗ hay là đang giúp tôi chặt vậy?"
"Tôi được chia ở hang rắn bên kia."
Mạnh Tây Châu thấy cô đi theo thì dừng tay lại, anh lấy từ trong túi ra một đống sơn trà đỏ tươi đưa cho cô:
"Cô qua bên cạnh chơi một lát đi, tôi chặt cho cô xong ngay thôi."
Lúc này vẫn còn có sơn trà à?
Mắt Phong Tri Ý sáng ngời tiếp nhận, rồi bị phân tâm:
"Sao chia núi đốn củi còn phân biệt đối xử như vậy chứ?"
Hang rắn bên kia hoàn toàn không có ai muốn đến, nơi đó có nhiều rắn lắm.
Chia cho đứa trẻ này chỗ đó mà tốt gì? Đó là ác ý mới đúng!
Nghĩ tới đây, Phong Tri Ý nhét một đống quả sơn trà vào miệng cùng một lúc, trong truyện có phải anh ấy cũng bị phân đến nơi đó hay không?
Chuyện rắn độc cắn người kia, có phải là do anh bị hãm hại nên phản kích hay không?
Mạnh Tây Châu giống như đã thành thói quen từ lâu, anh không thèm để ý mà cười cười, sau đó tiếp tục vùi đầu chăm chỉ chặt cây, không bao lâu đã chặt xuống một gốc cây héo.
Thấy anh cầm đao chặt củi đi về phía cây tiếp theo, Phong Tri Ý vội vàng ngăn lại:
"Hết rồi, hết rôi! Tôi chỉ có một cây thôi!"
Mạnh Tây Châu quay đầu nghiêm túc quan sát cô, sao đó đột nhiên nhoẻn miệng cười:
"Sao cô lại thành thật như vậy chứ? Thật ra người trong đại đội cũng sẽ không nghiêm khắc dựa theo công điểm chặt cây đâu, chặt thêm mấy cây cũng không sao, chỉ cần không phá hư khu rừng này là được."
"Vậy à?"
Phong Tri Ý ngẩn ra, cô cũng không nghĩ nhiều như vậy, nhưng mà:
"Vẫn nên dừng thôi, tôi chặt một cây là được rồi."
Cô không muốn vì chiếm một chút lợi ích này mà để lại cho người ta nhược điểm đáng chê.
Dù sao lúc này, cái gì cũng là tài sản chung, lỡ như ngày nào đó bị người ta tố cáo trộm cắp tài sản chung thì tội danh đó sẽ lớn lắm.
"Được."
Mạnh Tây Châu thu hồi dao chặt củi, kéo cây ngã xuống: "Cây này lay nữa tôi chuyển xuống núi cho cô. Cô có muốn di với tôi ve phía hang rắn không? Bên đó ít người đặt chân đến, chắc là còn có không ít quả dại."
Ánh mắt Phong Tri Ý sáng lên:
"Đi chứ."
Cô muốn trông chừng thằng nhóc liều mạng này, tránh cho anh lại gây nên chuyện gì.
Mạnh Tây Châu cười khẽ, cho rằng cô thích tìm kiếm quả dại, anh đưa cô đi lượn quanh, đi tới vùng ranh giới của rừng sâu.
Quả nhiên là rừng sâu vắng người, ngay cả ánh mặt trời cũng lọt xuống rất ít.
Phong Tri Ý nhìn chung quanh một vòng:
"Ủa, sao lại không có đánh dấu cây nhỉ?"
Mạnh Tây Châu tùy ý chọn một gốc cây thông thường rồi bắt đầu chặt:
"Người trong đại đội không muốn đến bên này, để tôi tự mình chọn để chặt, lúc kéo xuống núi cho bọn họ xem qua một chút là được."
ĐÀ"
Phong Tri Ý khẽ gật đầu:
"Vậy anh có thể chặt mấy gốc?"
Mạnh Tây Châu không ngừng chặt cây nói:
"Chín cây."
Phong Tri Ý bất ngờ:
"Nhiều vậy sao? Lúc anh kết toán được bao nhiêu công điểm vậy..."
Cô hơi ngượng ngùng khi hỏi câu này, vì giống như hỏi người ta lương hàng năm được bao nhiêu.
Cảm thấy có chút xúc phạm, vì vậy âm thanh cuối cùng, nhẹ đến gần như không nghe thấy.
Nhưng Mạnh Tây Châu lại nghe rất rõ ràng, anh vô cùng thành thật khai báo "tiền lương" của mình được bao nhiêu:
"Hơn một nghìn chín trăm công điểm."
Phong Tri Ý kinh ngạc, rõ ràng anh cùng cô nán lại tỉnh thành hơn hai tháng, sao còn kiếm được nhiều công sức như vậy chứ?
Mạnh Tây Châu giống như nhận ra nghi hoặc của cô:
"Tôi làm việc nặng, công điểm cao. Giống như đào mương để trữ nước các kiểu, có thể làm cả mùa đông."
Bạn cần đăng nhập để bình luận