Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 180: Thật Quá Đáng

Chương 180: Thật Quá ĐángChương 180: Thật Quá Đáng
"Bây giờ, anh đã có thể nói chuyện đàng hoàng được chưa? Mới sáng sớm đã ồn ào trước cửa, không nói hai lời thì định đánh người. Y vào người đông thế mạnh à, bắt nạt tôi yếu đuối sao?"
Lúc này, bác dâu Hứa bị gãy một chiếc răng cửa mới tỉnh táo lại, hét lên roi chạy đến bên cạnh Hứa Quốc Xương, lo lắng đến mức không thèm lau miệng đầy máu.
"Quốc Xương! Quốc Xương! Con làm sao vậy?!"
"Thật quá đáng! Quá đáng quá mài"
Bà cụ Hứa tức giận đến run rẩy:
"Cô, một nữ thanh niên trí thức có học thức lại độc ác như vậy, không chỉ làm hại đứa trẻ bị sảy thai mà mất, lại còn đánh già đạp trẻ! Còn có thiên lý hay không?! Còn có thiên lý hay không?”
Phong Tri Ý liếc nhìn bà ta, như thể cô vừa chú ý đến bà ta, cong môi cười nhạo:
"Ơ, bà Hứa, thì ra bà cũng ở đây à? Vừa rồi cô con dâu và cháu trai cao to khỏe mạnh của bà vừa xông vào là định đánh tôi, sao không thấy bà kêu gào to như vậy al
"Bây giờ đánh không lại còn bị đánh thì ồn ào không có thiên lý? Ý trời là do nhà bà quy định sao? Bà tưởng bà là Ngọc Hoàng Thượng Đế sao?"
Nói xong, vẻ mặt cô trở nên lạnh lùng, cảnh cáo nhìn bà ta:
"Nói cho bà biết, đây gọi là tự vệ chính đáng! Dù ông trời có đến hỏi thì tôi cũng là người có lý! Không phải ai bà cũng có thể gào, cũng có thể ồn ào, trêu chọc hay càn quấy kiếm lý do đây!"
"Cô có lý à?!"
Bà cụ Hứa tức giận đến suýt ngất đi:
"Cô làm cháu dâu tôi sảy thai mất con mà cô còn có lý sao?!"
"Ai hại cho cháu dâu của bà sảy thai mất con?!"
Phong Tri Ý không thể tưởng tượng nổi mà cười nhạt một tiếng:
"Vì sao tôi phải hại cô ta? Cô ta có tư cách gì, đáng giá gì để tôi hãm hại? Tôi được cái gì?"
"Hơn nữa, tôi đã hại cô ta như thế nào? Tôi đã đánh cô ta à? Hay cô ta bị đầu độc? Việc đó xảy ra khi nào? Ở đâu? Bà có bằng chứng gì?"
Có lẽ là do tuổi tác đã cao và não không nhanh nhạy được nữa.
Bà cụ Hứa nghẹn ngào trước hàng loạt câu hỏi của cô một lúc lâu rồi mới lắp bắp nói:
"Cô, cô làm nó tức giận đến động thai, đứa bé, đứa bé mới bị sảy."
“Tôi chọc tức cô ta?”
Phong Tri Ý thản nhiên hỏi:
"Tại sao tôi phải chọc tức cô ta? Tôi chọc tức như nào? Quan trọng nhất là, cháu dâu của bà là ai? Tôi có biết cô ta không?”
Khi được hỏi câu hỏi cuối cùng, đám người vây xem không khỏi cười khúc khích.
Bà cụ Hứa bỗng tức giận đến mức ngã ngửa ra sau, lạnh lùng nói:
"Đừng giả vờ nữa! Cô muốn giả vờ không biết để trốn tránh trách nhiệm sao? Không có cửa đâu!" Phong Tri Ý cười khẽ một tiếng:
"Giả vờ làm gì? Tôi chưa bao giờ có bất kỳ liên lạc nào với gia đình bà. Việc chúng ta không biết nhau là bình thường phải không?"
"Cháu dâu của bà có phải là người tài giỏi gì không? Tôi phải biết cô ta sao? Không biết cô ta là phạm pháp à?"
Lúc này, quần chúng vây xem giễu cợt nhắc nhở.
"Trong thôn chỉ có một bông hoa thôi, Hà Mỹ Lệ". (ý chỗ này chơi chữ, Hà Mỹ Lệ nghĩa là thật là đẹp)
"Người đã lừa cô không trả lại đồng hồ đó ”...
""
Phong Tri Ý nghe vậy thì giật mình:
"Thì ra là cô ta! Thế nào, các người còn muốn dùng cô ta để lừa tôi nữa à?"
"Cô đừng nói nhảm nữa!"
Bà cụ Hứa bị vạch trần cảm thấy ánh mắt người ngoài nhìn bà chẳng khác nào dùng dao rạch mặt bà 1a:
"Chuyện đồng hồ là chuyện giữa cô và Hứa Lê Hương, không liên quan đến chúng tôi. Cô bớt lấy vụ đó để che đậy việc cô hại chết chắt tôi đi!"
Vẻ mặt Phong Tri Ý trở nên lạnh lùng, cô nghiêm mặt nói:
"Bà à, bà nói xem ở tuổi bà thì bà chắc hẳn đã sống lâu hơn tôi. Bà phải biết chú ý đến bằng chứng trong mọi việc bà nói và làm, chứ không thể chỉ vu khống người khác bằng những lời nói suông."
Bạn cần đăng nhập để bình luận