Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 148: Bác Bành Nhắc Nhở

Chương 148: Bác Bành Nhắc NhởChương 148: Bác Bành Nhắc Nhở
"Chuyện này cháu phải cẩn thận một chút, ngày mai không chừng bọn họ còn tới tìm cháu nữa."
Đối với chuyện này, Phong Tri Ý cũng không quá bất ngờ:
"Vâng, cháu biết rồi, cảm ơn bác."
Ngày hôm qua Hạ Mai cố ý cầu xin cô chữa trị ở trước mặt mọi người, chẳng phải là có ý đồ muốn "lôi kéo mọi người ép cô phải nghe theo" sao?
Cho nên mới có nhiều người khuyên cô tha thứ.
Dù sao, nếu cô chữa bệnh cho Hạ Mai rồi thì cô có thể không chữa bệnh cho người khác không? Hạ Mai là hòn đá dò đường mà bọn họ ném ra.
"Không có gì.
Bác Bành nói rôi quay về phòng ngủ.
Phong Tri Ý đóng cửa lại và trở về phòng, AI lập tức hỏi:
"Chủ nhân, ngài muốn chữa trị cho cô ta sao?"
"Không trị."
Phong Tri Ý cười nhạt, từ chối không chút do dự:
"Bọn họ đều què với bại liệt đã hai tháng rồi mới tìm ta giải độc? Giải độc cái gì nữa?"
Đây rõ ràng muốn tìm cô chữa quà với bại liệt, quả đúng ra vô rối gây cớ.
Đến cả bệnh viện cũng không chữa khỏi què với bệnh bại liệt, giờ lại đến tìm cô, đây không phải là đang muốn đặt cô lên lửa thiêu sao?
Nếu mình mà trị khỏi cho họ, không nói đến việc sẽ ảnh hưởng đến xã hội, mà còn dẫn đến rất nhiều tai họa ngầm, về sau cứ có ai có bệnh nan y hoặc bệnh gì khó chữa sẽ đến tìm mình.
Còn mình mà chữa không khỏi hoặc không chịu chữa thì là thấy chết không cứu, không có lương tâm, đủ kiểu lấy giá trị đạo đức để ép mình.
Để họ thành công một lần là bọn họ sẽ được voi đòi tiên ngay. Cô đang sống rất thư thả, không có nhu cầu tự mua dây buộc mình.
Cô không muốn tìm phiền phức nhưng phiền phức lại tìm đến cô.
Sáng sớm hôm sau, đúng như dự đoán, đã có người khiêng mấy người bị què bị liệt đến tìm cô xin giúp đỡ.
Vừa nhìn thấy cô là bắt đầu kể khổ, nói cái người bị què bị liệt kia là lao động chính trong nhà, như thế này rồi như thế nọ, tóm lại là nếu cô mà không cứu thì họ không sống nổi.
Mặt Phong Tri Ý kiểu: Có bệnh thì đến bệnh viện, tôi không phải là bác sĩ, không biết cách khám bệnh cũng chẳng biết cách chữa bệnh liệt bệnh què.
Nhưng mấy người này lại vô cùng phiền phức, cứ đòi sống đòi chết bắt cô lấy kim chọc cho họ vài cái, không chữa khỏi cũng không sao, giống như đội trưởng Vương, ngựa chết chữa như ngựa sống.
Còn lâu Phong Tri Ý không mới bị mắc lừa, nếu cô thử chữa thật mà chữa không khỏi, có thể những người này sẽ quay lại nói cô chữa khiến người ta bị nặng hơn, xong quay ra tống tiền cô. Không phải cô nhỏ mọn, nghĩ xấu về người khác, mà là gia đình của những người này vốn đã nghèo, nếu mất đi lực lượng lao động chính và mất đi nguồn thu nhập lớn nhất thì cuộc sống của họ sẽ càng trở nên nghèo khó hơn.
Mà sự nghèo khó cùng cực sẽ khơi dậy cái ác trong lòng con người.
Hơn nữa còn có bài học là nữ chính ăn vạ thành công đồng hồ của cô, nếu không chữa khỏi, liệu những người đang lâm vào khốn cảnh này có thể không đến tìm một người "Vừa ngốc vừa dễ lừa" là cô không?
Vì vậy, dù đối phương có khóc lóc kể lể thế nào, Phong Tri Ý vẫn không hề dao động mà tỏ ra: Tôi không phải là bác sĩ, tôi thực sự không biết khám và chữa bệnh.
Sau đó những người này lập tức thay đổi sắc mặt, nói rằng cô thậm chí còn không muốn thử chữa, nói cô quá lạnh lùng.
Phong Tri Ý không quan tâm những người này nghĩ gì về cô, lúc cô tống cổ hết những người này thì đã là giữa trưa rồi.
Cũng may hôm nay là ngày Quốc khánh, cả đại đội được nghỉ một ngày. Sau bữa trưa, Phong Tri Ý chào bác Bành, đeo sọt lên trên núi đi một vòng.
Nhưng vừa ra khỏi sân, cô đã nhìn thấy Hứa Lê Hương đang đứng ở đầu ngõ, chắc là cố ý ở đó chờ cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận