Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 91: Chưa Từng Nghe Thấy Những Món Ăn Đó

Chương 91: Chưa Từng Nghe Thấy Những Món Ăn ĐóChương 91: Chưa Từng Nghe Thấy Những Món Ăn Đó
Cô bé nhìn thấy Phong Tri Ý xách đồ đầy tay thì hai mắt sáng ngời.
Tuy rằng lưu luyến không nỡ, nhưng cô bé vẫn khẩn trương từ chối:
"Chị Tố Tố, nhà em có thịt mà, chị nên tự giữ lại để ăn đi."
Phong Tri Ý cúi người xoa xoa đầu cô bé:
"Đây là thịt ngày hôm qua chị mua từ thị trấn, thời tiết nóng, không để lâu được, nếu không ăn thì sẽ hỏng mất."
"Hơn nữa, hai anh bộ đội kia giúp chúng ta làm việc, dù sao cũng phải làm cho bọn họ một ít đồ ăn ngon, đúng không nào?”
Nói xong không đợi cô bé nói thêm, cô chuyển đề tài hỏi:
"Để chị xem nào, em đã hái ray gì vậy?"
Bành Nha Nha lập tức nhấc giỏ rau lên cho cô xem:
"Em biết hai anh trai ăn nhiều lắm, nên trong vườn có rau gì hái được thì em đều hái hết!"
Phong Tri Ý lật lật trong giỏ, phát hiện có ớt, mướp hương, mướp đắng, cà chua, đậu đũa:
"Vậy chúng ta làm thịt xào ớt, mướp đắng trộn lạnh, đậu đũa xào thịt..."
Bành Nha Nha nghe cô đọc tên món ăn, thì lấy từ trong tủ ra một miếng đậu phụ và hai quả trứng gà:
"Bà nội nói làm cả đậu phụ và trứng gà nữa."
"Vậy thì thêm đậu phụ Ma Bà, canh trứng mướp hương.'
Nói xong, Phong Tri Ý lắc lư thịt heo trong tay:
"Còn có thịt kho tàu, năm món một canh, hẳn là đủ cho năm người ăn rồi."
Bành Nha Nha nghe được thì bối rối, bởi vì tên món ăn Phong Tri Ý nói cô bé chưa từng nghe nói qua.
Phong Tri Ý gọi Bành Nha Nha cùng nhau làm việc, rửa rau nhóm lửa các thứ, Bành Nha nha làm nhanh hơn cô nhiều.
Nhưng thái rau xào rau gì đó, thì cô tự mình làm. Một đứa trẻ nếu không chú ý, sẽ tự làm tổn thương chính mình.
Cô rất ít nấu cơm, tài nấu nướng cũng bình thường, nhưng một vài món ăn gia đình, thì cô nấu vẫn dễ như trở bàn tay.
Huống hồ cô dám bỏ nguyên liệu, cho nên lúc đám người bác Bành cùng Tô Vọng Đình làm việc xong trở về, liền ngửi thấy mùi thức ăn đầy nhà làm cho người ta thèm nhỏ nước miếng.
"Wow! Nấu món gì ngon vậy! Mùi thơm quá luôn!"
Lúc Tô Vọng Đình nhảy vào sân thì đúng lúc Phong Tri Ý bưng nồi canh cuối cùng từ trong phòng bếp vào trong nhà.
Thấy mọi người trở vê, cô quay đầu lại cười một tiếng:
"Về rồi à? Chúng ta có thể rửa tay và ăn tối rồi."
Cô gái đang bưng nồi canh dịu dàng cười bảo họ rửa tay, nụ cười đó khiến tim Tô Vọng Đình run lên, anh ta bước một bước dài đến đưa tay ra: "Để tôi, để tôi! Cẩn thận bỏng!"
Tô Vọng Đình mặc áo ba lỗ quân dụng, đầm đìa mồ hôi, cả người cơ bắp, có vẻ mười phần nam tính. Cả người nóng hừng hực xông đến khiến Phong Tri Ý lặng lẽ lui sang bên cạnh:
"Đừng! Anh mau rửa tay và rửa mặt chuẩn bị ăn tối đi."
Nói xong, cô bưng canh xoay người đi vào nhà chính.
Tô Vọng Đình theo bản năng ngửi ngửi mùi mồ hôi khắp người mình, anh ta sờ sờ mũi một cái rồi vội vàng đi múc nước rửa sạch.
Phong Tri Ý bưng canh vào nhà rồi lại đi vào phòng bếp lấy bát đũa, cô múc cho mỗi người một bát cơm lớn, để Bành Nha Nha đặt lên bàn.
Bác Bành vừa mới vào nhà, thì nhìn thấy một bàn đồ ăn đầy dâu mỡ, ngay lập tức biến đổi sắc mặt.
Bành Nha Nha vừa mới nấu cơm xong, cô bé vô cùng hiểu chuyện kéo bà nội sang một bên, mắt liếc về phía hai anh lính đang rửa tay rửa mặt trong sân, rồi nhỏ giọng giải thích:
Bạn cần đăng nhập để bình luận