Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 361: Đại Đội Trưởng Phẫn Nộ

Chương 361: Đại Đội Trưởng Phẫn NộChương 361: Đại Đội Trưởng Phẫn Nộ
Nhưng Tô Vọng Thư và Đỗ Nhược Lan lại lần này đến lần khác phạm lỗi, cộng thêm sự áp đặt liên tục từ nhà họ Tô, làm sao ông ta có thể không nổi nóng cho được?
Chỉ cần ông ta nổi giận và cứng đầu, ít nhất cũng có thể bóc trân một lớp da của nhà họ Tô, đồng thời để lại cho họ những sai lầm khó giải quyết.
Dù Phong Tri Ý không biết rõ Tô Vọng Thư và Đỗ Nhược Lan tại sao lại nhắm vào mình như vậy, chỉ là do một vài lời nói qua loa hay có lý do khác.
Nhưng cô cần nắm giữ thông tin về gia đình họ để chuẩn bị cho những khó khăn có thể xảy ra sau này từ phía hai nhà Tô và Đỗ.
Để không bị buộc phải sử dụng các biện pháp mạnh mẽ, điều mà cô không thích.
Sau khi Phong Tri Ý giải quyết xong mối lo ngại về sau, cô vui vẻ chuẩn bị bữa trưa.
Dù sao cũng đã về nhà, cô quyết định nấu cơm trưa rồi mang ra đồng.
Khi làm việc, người trong đại đội thường mang theo nước và thực phẩm khô ra ruộng để ăn trưa, tránh mất thời gian đi lại.
Chỉ khi trong nhà có người già, yếu, phụ nữ mang thai và trẻ em không thể xuống đồng làm việc, thì người nhà mới giúp nấu ăn và mang ra tận ruộng, để họ có thể thưởng thức bữa ăn nóng hổi và tươi mới.
Dù sao, thời tiết bây giờ rất nóng, thức ăn được chuẩn bị từ sáng sớm mang theo cũng sẽ bị ủ nóng và hỏng.
Ban đầu Phong Tri Ý và Mạnh Tây Châu cũng đã mang theo thực phẩm khô, nhưng bây giờ không cần nữa.
Phong Tri Ý không tự nấu ăn, cô đến không gian ăn uống và nghỉ ngơi no đủ, sau đó mới mang cơm canh đầy đủ nguyên liệu, ngon lành cùng với súp và trái cây đến tìm Mạnh Tây Châu.
Nói cũng tình cờ, Mạnh Tây Châu thực ra ở cùng một đội sản xuất với cô.
Nhưng mỗi lần làm việc, anh luôn được sắp xếp làm việc một mình ở nơi xa lạ.
Lần này cũng vậy, anh một mình ở dưới chân núi cắt lúa.
Lúc trưa Phong Tri Ý đi xe đạp đến, anh đang chăm chỉ làm việc một mình, xung quanh cách vài cánh đồng mới có người.
Phong Tri Ý học cách anh trước đây mang cơm cho mình, cô giấu hộp ăn trong đống rơm ở cuối cánh đồng của anh, sau đó giả vờ "ho" nhẹ một tiếng, khi anh ngẩng đầu nhìn qua, thì cô lập tức quay xe đi.
Mạnh Tây Châu ngẩng đầu lên, chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng thoải mái phong nhã của ai đó.
Anh hơi sững sờ, rôi bất chợt chạy đến đầu cánh đồng, lật đống rơm ra xem, và quả nhiên thấy hộp đồ ăn mà anh từng làm cho cô.
Mở ra, bên trong là cơm ninh nấm hương, lạp xưởng và khoai tây, cùng với một bình súp ngô sườn non và dưa hấu đã được rửa sạch và cắt sẵn.
Mạnh Tây Châu lập tức mỉm cười, cảm thấy thực đơn này giống hệt như lần anh mang cơm cho cô.
Anh bắt đầu ăn một cách ngon lành.
Nhưng mà, sáng nay đi làm, cô ấy cũng mang theo thực phẩm khô mà? Sao lại quay về nhà nấu cơm? Theo tính cách của cô ấy, chắc chắn sẽ không vì một bữa trưa mà cố tình quay về nhà làm trễ việc.
Vì vậy, tối hôm đó khi cùng nhau làm bữa tối ở nhà, Mạnh Tây Châu đã hỏi về chuyện này và mới biết chuyện Tô Vọng Thư và Đỗ Nhược Lan từng đến "thăm' cô.
Mạnh Tây Châu nhíu mày:
"Họ đến làm gì vậy?"

Phong Tri Y đang chọn rau, tay hơi dừng lại một chút:
"Có lẽ là đến xem xét cách tôi sắp xếp sân vườn."
Chuyện Tô Vọng Thư và Đỗ Nhược Lan "trộm dưa leo bị ngỗng truy đuổi" đã được truyền khắp nơi trong một buổi chiều hôm đó.
Vì thế, khi tan ca, Chu Mạn Mạn lại chạy đến trêu chọc và bàn tán với cô.
Phong Tri Ý từ lời nói của Chu Mạn Mạn, mới đoán được rằng Tô Vọng Thư và Đỗ Nhược Lan "ghé thăm cô, có lẽ là do Chu Mạn Mạn gây ra.
Bởi vì Chu Mạn Mạn trước đây không biết là có ý khích bác hay chỉ đơn thuần là muốn gây rối.
Dù biết rõ hai bên không ưa nhau, nhưng vẫn thường xuyên kể lể trước mặt họ rằng nhà cửa và sân vườn của Phong Tri Ý đẹp như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận