Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 267: Về Đến Tỉnh Thành

Chương 267: Về Đến Tỉnh ThànhChương 267: Về Đến Tỉnh Thành
"Nhưng khi chúng ta quay trở lại, đại đội Mộng Trang có thể đã là một vùng hoang phế. Cô chắc chắn là bị mất hết đồ rồi đúng không?"
"Ngày mai chúng ta sẽ đến tỉnh thành, mua thêm ít đồ rồi về. Cả huyện bên đó ngập lụt, có lẽ không mua được nhiều đâu."
Phong Tri Ý suy nghĩ một chút rồi nói:
"Được.
Mạnh Tây Châu nhìn ra ngoài cửa sổ trong màn đêm sâu thẳm, anh đứng dậy trải chăn cho cô:
"Vậy cô mau đi ngủ đi, trời đã khuya rồi, sáng mai xe sẽ đến sớm."
"Ừ"
Phong Tri Ý nằm xuống không bao lâu, đèn tắt.
Mạnh Tây Châu nằm trên giường đối diện cô, cách nhau chưa đầy một mét, trong lòng anh cảm thấy ấm áp và bình yên.
Xem ra đây là lần đầu tiên anh cùng cô ngủ lại qua đêm, điều này thực sự khiến anh không muốn ngủ.
Ngày hôm sau xe đã đến tỉnh thành rất sớm, khi xuống xe, trời tờ mờ sáng, Phong Tri Ý còn buồn ngủ, cả người mơ mơ màng màng.
Mạnh Tây Châu ở bên cạnh cười thâm không ngớt, cảm thấy cô ấy vô cùng đáng yêu.
Thỉnh thoảng anh lại đưa tay ra phía sau để bảo vệ cô khỏi bị đám đông xô ngã
"Rất buồn ngủ sao?"
"Cũng tạm."
Phong Tri Ý dụi dụi mắt, giường ngủ quá chật, khó có thể trở mình. Cả buổi tối cô nửa tỉnh nửa mơ, cảm thấy khó chịu vô cùng.
Mạnh Tây Châu thấy cô rõ ràng là thiếu ngủ nên nói:
"Lát nữa tôi sẽ đi mua đồ, cô có thể ngủ bù, buổi chiều chúng ta sẽ về."
Ông thủ trưởng phía trước nghe được quay lại hỏi:
"Sao thế, hôm nay hai đứa phải về à?"
Mạnh Tây Châu gật đầu:
"Bên kia lũ cũng rút được một thời gian rồi, chúng chau đi lâu như vậy, không quay lại không được."
Ông thủ trưởng trầm tư gật đầu:
"Vậy chiều nay hai đứa không cần đi chen chúc trên tàu hỏa nữa, cùng đi với Uông Dịch đi, ông ấy đúng lúc có việc phải đến thị trấn của mấy đứa."
"2"
Ánh mắt Phong Tri Ý sáng lên:
"Đi nhờ xe ạ?”
Uông Dịch chính là bác sĩ Uông đã từng cùng ông thủ trưởng trêu ghẹo cô, ngồi xe quân sự của ông ta trở về thoải mái hơn nhiều so với việc chen lấn trên tàu hỏa, lại còn nhanh nữa.
Ông thủ trưởng gật đầu:
"Thị trấn của mấy đứa không phải đã bị lụt hoàn toàn sao? Vậy thì hiện giờ vật tư chắc chắn sẽ thiếu thốn. Cần gì thì ở đây mua đủ hết rồi hãng về."
Mạnh Tây Châu cũng nghĩ như vậy:
"Vâng."
Vì thế Phong Tri Ý và Mạnh Tây Châu để hành lý tại nhà, nghỉ ngơi một chút rồi ra phố mua sắm.
Chỉ là ngay khi họ vừa xuống xe trước cửa hàng bách hóa, đã thấy không xa Hứa Lê Hương không biết tìm từ đâu một vài người nhiệt huyết, câm những băng rôn như:
"Nước lớn vô tình, người có tình','Một nơi gặp nạn, mọi nơi trợ giúp" "Đại đội Mộng Trang - Khu vực thảm họa lũ lụt đặc biệt" và đang nhiệt tình kêu gọi quyên góp cho đại đội Mộng Trang.
Hơn nữa, những người đi qua đó quyên góp tiền bạc và vật phẩm cũng không ít.
Mạnh Tây Châu thấy cô xuống xe chần chừ một chút, còn quay đầu nhìn sang bên cạnh:
"Có chuyện gì sao?"
Nói xong, anh nhìn theo ánh mắt cô. Mắt của Mạnh Tây Châu híp lại, sau đó khóe miệng thoáng kéo nên một đường cong và thoang thoảng mùi máu.
"Không có gì.
Phong Tri Ý quay đầu lại:
"Đi thôi."
Việc gì của nữ chính không liên quan đến cô, dù sao cũng không phải chuyện của cô.
Lúc Phong Tri Ý quay đầu lại, Mạnh Tây Châu nhanh chóng nở nụ cười dịu dàng và vô hại.
"Ừ, có nhớ lần trước cô mua quần áo ở đây cho tôi không?"
Thấy anh nhắc đến chuyện này, Phong Tri Ý nhíu mày:
"Sao, chẳng lẽ anh định mua đồ trả lại cho tôi à?"
"Ừ"
Mạnh Tây Châu nghiêm túc gật đầu:
“Cô cứ tùy ý chọn."
Phong Tri Ý lập tức cười:
"Được đó nha, anh giàu rồi phải không?"
Hai người vừa nói vừa cười đi vào bên trong tòa nhà bách hóa.
Ở phía bên kia, Hứa Lê Hương bất ngờ nhìn sang phía này, cảm thấy hoang mang: Hai người vừa đi vào kia trông có vẻ quen quen?
Bạn cần đăng nhập để bình luận