Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 176: Giả Vờ Đáng Thương

Chương 176: Giả Vờ Đáng ThươngChương 176: Giả Vờ Đáng Thương
Có lẽ vì Phong Tri Ý đã được AI ân cần chỉ bảo, nên từ trong thái độ vô cùng tủi thân rất tự nhiên này mà cô nhìn thấy được vẻ giả vờ đáng thương của anh.
Nhưng không biết vì sao, cô không hề cảm thấy chán ghét hay tức giận, ngược lại còn thấy đáng yêu, thậm chí còn sinh lòng thương tiếc:
"Đại đội trưởng cũng không quan tâm à?”
Mạnh Tây Châu nhẹ nhàng nói:
"Ừ".
"Nếu đã không ai quản."
Phong Tri Ý suy nghĩ một lúc, nếu cô ở vị trí của Mạnh Tây Châu thì sẽ ra sao.
"Vậy thì đánh trả đi! Dù sao thì cũng không ai quan tâm, nên đương nhiên ai có nắm đấm mạnh hơn sẽ nghe theo người đấy."
Mạnh Tây Châu ngẩng đầu nhìn cô đầy kinh ngạc, sâu thẳm trong ánh mắt có chút vui vẻ:
"Một khi tôi đánh trả, thì sẽ có rất nhiều người để ý đến tôi, tôi vốn dĩ đã là thành phần xấu, nếu như lại phạm một chút sai lầm, thậm chí nếu chỉ là một sai sót nhỏ, cũng sẽ bị phóng đại lên một trăm lần."
Phong Tri Ý nhất thời không nói nên lời, nhưng điều này cô có thể hiểu được.
Đây chẳng khác nào là con trai của một tên tội phạm, một khi phạm phải sai lầm, thì vô số người sẽ đứng ở đỉnh cao đạo đức mà chỉ trích cậu ta: Nhìn xem, quả nhiên là con của một tội phạm.
Bởi vì xuất thân của anh, ở thời đại này, chính là có tội.
"Lương thực thì sao?”
Phong Tri Ý chú ý tới căn nhà, bốn bức tường trống trơn và không có dấu vết của lương thực.
Nhưng cô nhớ công điểm của anh không thấp, chắc chắn có thể kiếm được rất nhiều lương thực:
"Không phải lương thực cũng bị lấy đi đấy chứ?"
"Cái này thì không"
Mạnh Tây Châu giải thích nói:
"Trước đây vài năm bọn họ sẽ lấy cớ mượn gió bẻ măng để lấy đi lương thực."
"Nhưng mấy năm gần đây, bọn họ biết chỗ tôi không có thứ gì tốt cả, bọn họ không kiếm được cớ nên không thể quang minh chính đại đến cướp lương thực được."
"Vậy còn được."
Phong Tri Ý không nói gì thêm về chủ đề này mà đưa cho anh chiếc sọt cô mang theo.
"Trong một, hai ngày đầu tiên sau khi điều trị chân, anh có thể sẽ đau đến mức không thể cử động được nữa, vì vậy tôi đã chuẩn bị đồ ăn cho anh rồi."
Mạnh Tây Châu cười cười, nhận lấy không từ chối, anh xoay người nhấc một đầu giường lên.
Bên dưới giường giấu một chiếc hộp gỗ lớn, khi mở ra sẽ thấy hai ngăn trái phải, một bên đựng thức ăn, một bên đựng quần áo và nhu yếu phẩm hàng ngày.
Phong Tri Ý nhìn vào trong, lập tức vui vẻ nói: "Đồ đạc tốt anh giấu ở đây a2"
Bộ quần áo cô mua cho anh vào mùa hè và một ít đồ ăn đều được bỏ vào đó.
"ừ"
Mạnh Tây Châu lấy từng thứ trong sọt ra, giống như đang cầm bảo bối, sau đó giấu từng thứ một vào hộp gõ.
Những món trong sọt bao gồm mạch nha, trái cây đóng hộp, sữa bột, bánh kẹo, các loại thịt khô và bánh quy trái cây sấy khô, thậm chí còn có cả một chiếc radio.
Mạnh Tây Châu kinh ngạc nhìn cô:
"Sao lại đưa cho tôi cả cái này?"
"Cái này là lão thủ trưởng cho tôi, tôi cũng đã có một cái rồi, không cần nữa."
Phong Tri Ý thản nhiên nói, thực ra AI sẽ tự động nhận được tin tức từ thế giới này, cô thật sự không cần mấy thứ đồ cổ này.
"Anh cứ giữ cái này đi. Khi buồn chán thì dùng nó để giết thời gian."
Mạnh Tây Châu dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc đài radio mới toanh, sau đó vô cùng cẩn thận đặt nó bên cạnh gối đầu.
"À đúng rồi, còn có cái này."
Phong Tri Ý cởi chiếc áo khoác quân đội dày đang mặc ra đặt lên giường:
"Cái này to và nặng quá, tôi không mặc nổi, đưa cho anh vậy. Dù sao tôi cũng có rất nhiều quần áo, sẽ không cảm thấy lạnh."
Lão thủ trưởng chắc sợ cô bị lạnh nên đã gửi cái này cho cô để buổi tối dùng thay chăn.
Mạnh Tây Châu liếc nhìn chiếc áo khoác quân đội mới toanh trên giường, ánh sáng lóe lên trong mắt giống như rất yêu thích mà vui mừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận