Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chuong 255: TOi Cung Di

Chuong 255: TOi Cung DiChuong 255: TOi Cung Di
Qua hơn một năm tiếp xúc, anh đã phát hiện ra Phong Tri Ý không giống những cô gái khác, cô ấy không bao giờ để người khác phải đợi, ý thức về thời gian rất chính xác.
Dù là chuyện nhỏ đến mấy, không quan tâm đối phương là ai, cho dù chỉ là một đứa trẻ, miễn là đã hứa hay đã hẹn, cô ấy luôn làm được, khiến người ta cảm thấy được tôn trọng.
Phong Tri Ý gật đầu, cô không giấu diếm anh mà kể nội dung trong thư cho anh nghe:
"Ở huyện X sau thảm họa đã xảy ra dịch bệnh, đã có hơn một trăm người chết. Ông thủ trưởng không biết phải làm gì nên đã cầu tôi giúp đỡ."
"Dịch bệnh sao?”
Mạnh Tây Châu trở nên nghiêm túc, kiếp trước sao mình lại không nghe nói đến nhỉ?
Nhưng huyện X cách nơi này rất xa, có thể là tin tức đã bị chính quyền địa phương kiểm soát không cho lan truyền.
Và anh ở kiếp trước cũng không quan tâm đến sự sống chết của người khác, ngay cả bây giờ anh cũng không mấy quan tâm, anh chỉ quan tâm rằng:
"Vậy cô định đi à?”
Phong Tri Ý gật đầu:
"Tôi cần phải vội qua đó ngay lập tức, nên đến đây báo với anh một tiếng."
Nói xong, Phong Tri Ý xoay người chuẩn bị đi, nhưng bị Mạnh Tây Châu giữ chặt cổ tay cô lại:
"Nhiều đội ngũ y tế chuyên nghiệp như thế mà không có cách, cô đi thì có thể làm được gì?"
Mạnh Tây Châu cảm thấy không hài lòng với vị thủ trưởng già kia, chuyện mà những bác sĩ chuyên nghiệp còn không xử lý được, sao lại bảo cô ấy làm một việc nguy hiểm như vậy chứ?
"Nếu cô bị lây nhiễm thì biết sao?"
Phong Tri Ý thực sự rất tự tin, ngay cả khi không cần sử dụng đến dị năng thì với trình độ y học của một nghìn năm sau, thực sự đã chữa khỏi được rất nhiều bệnh hiểm nghèo và dịch bệnh ung thư.
Nếu không, cô cũng không đồng ý ngay từ lúc đầu rồi.
Ông trời đã cho cô một lần trở về, có lẽ cũng là có ý đồ như vậy.
Được ban cho một cuộc đời mới, cô tự nhiên phải biết ơn và đền đáp.
"Yên tâm đi, tôi biết mình cần làm gì mà."
Phong Tri Ý tự tin đầy mặt để cho anh yên lòng:
"Hơn nữa, tôi sẽ không bị lây nhiễm đâu."
Mạnh Tây Châu không tin:
"Dịch bệnh đâu sẽ không lây nhiễm chỉ vì cô biết y thuật đâu! Hơn nữa cô vốn đã yếu đuối, càng dễ bị nhiễm bệnh."
Phong Tri Ý không biết phải làm thế nào để anh yên tâm, cô kiên nhẫn nói:
"Tôi có cách để phòng vệ. Hơn nữa, đây là chuyện liên quan đến mạng người, một chút bất cẩn có thể dẫn đến thảm họa. Nếu thương vong nặng nề mà tôi không đi xem xét, có lẽ cả đời này tôi sẽ không thấy yên lòng."
Nếu cô chỉ là một người bình thường có thể bị lây nhiễm, không có biện pháp hay, không chắc chắn có thể xử lý dịch bệnh, chắc chắn cô sẽ không đi nhúng tay vào.
Nhưng cô có cách và thậm chí 99% chắc chắn, là một người sở hữu năng lực đặc biệt không bị lây nhiễm, cô làm sao có thể nhìn mà không hành động được chứ?
Nếu như dịch bệnh lây lan, lây lan đến trước mắt cô, chờ đến khi thương vong không kể xiết mới bắt tay vào giải quyết sao?
Mạnh Tây Châu không biết tình hình của cô, anh chỉ nhìn cô nhíu mày, nắm tay của anh dần lỏng ra, nhưng vào phút cuối cùng lại bất ngờ nắm chặt, với vẻ mặt kiên định:
"Vậy tôi sẽ đi cùng côi"
Phong Tri Ý ngạc nhiên:
Anh theo tới đó làm gì?”
Trước đó anh ấy còn phản đối mình đi mạnh mẽ như vậy cơ mà.
“Chăm sóc cho côI"
Mạnh Tây Châu không yên lòng:
"Hoặc là đi làm phụ tá giúp cô cũng được."
Sợ cô từ chối, anh vội vàng lấy lý do mạnh nhất của mình ra để chặn lại:
"Không phải nói cô có cách để phòng vệ sao? Vậy thì tôi đi cũng không sao đúng không? Dù sao ở lại đây tôi cũng chẳng có việc gì, đi giúp đỡ cứu trợ thảm họa cũng tốt."
"Được thôi."
Phong Tri Ý không muốn trì hoãn thêm nữa, và cô thực sự có cách để đảm bảo anh không bị nhiễm bệnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận