Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chuong 18: Phoi Hop Dien Kich

Chuong 18: Phoi Hop Dien KichChuong 18: Phoi Hop Dien Kich
Bây giờ vở kịch đã diễn đến trước mặt mình rồi, cô không thể không phối hợp mà bày ra dáng vẻ sốt ruột và áy náy xông lên ngăn cản:
"Bà Hứa, bà đừng đánh nữa! Tất cả là lỗi của cháu! Lê Hương cũng là vì cứu cháu! Đường cháu sẽ bồi thường! Cháu sẽ trả bằng một bình đường mới!"
Bà Hứa lúc này mới hài lòng dừng tay, ngoài miệng vẫn nói:
"Ôi chao, thanh niên trí thức Trần, không phải tôi tức giận con bé lấy đường pha cho cô uống, đó là cứu mạng cô, là chính đáng!"
"Tôi là tức con bé này tuổi còn nhỏ mà không học điều tốt, vậy mà học được thói trộm cắp! Tôi đây mà không dạy dỗ nó thật tốt, về sau còn không biết sẽ gây họa gì đâu!"
Phong Tri Ý trợn trắng mắt trong lòng, bà dạy cháu bà sao không ở nhà đóng cửa mà dạy? Cố ý chặn ở cổng làng dạy cho tôi xem làm gì?
Còn cắn chặt, nhấn mạnh là cứu mạng mình? Nước đường nhạt đến mức không có mùi vị của nhà bà là thuốc chữa bệnh à? Còn có thể cải tử hồi sinh à?
Phong Tri Ý trong lòng lạnh te, mặt ngoài lại không thể không nhận hết trách nhiệm lên người:
"Việc gấp tùy quyền mà, Lê Hương lúc ấy cũng là vì vội vàng cứu cháu, chắc chắn là không nghĩ nhiều như vậy đâu ạ.'
Hứa Lê Hương cũng đáng thương nghẹn ngào giải thích:
"Bà nội, cháu thật sự không cố ý. Chỉ là lúc ấy trong nhà không có ai, cháu thấy cứu người quan trọng, mới chưa kịp hỏi mà đã làm."
Quần chúng vây xem cũng nhao nhao khuyên bà cụ Hứa, nói cái gì cứu người như cứu hỏa, đứa trẻ này tính cách tốt, không tính là trộm cắp.
Bà Hứa lúc này mới từ bỏ, xách thanh tre trở vê nhà.
Đám người vây xem tản đi, Phong Tri Ý nhìn về phía cánh tay Hứa Lê Hương bị quất đầy vết đỏ, trong lòng "chac chậc", nữ chính này đúng là liều mạng.
Chỉ vì lấy được thiện cảm của mình, lúc này mới có 10 độ mà cố ý xắn tay áo lên chịu đánh.
Nhìn thấy bộ dáng thê thảm này, cô mà không thương hoa tiếc ngọc thì là lòng lang dạ sói, trời đất không tha.
Cho nên, Phong Tri Ý nhìn cánh tay cô ta, vẻ mặt đau lòng cùng tự trách áy náy, dáng vẻ như muốn sờ lại không dám đụng vào:
"Thực xin lỗi, đều là bởi vì tôi. Chắc là đau lắm phải không?”
"Không có gì đâu.
Trên mí mắt Hứa Lê Hương còn treo nước mắt, mà lại ra vẻ kiên cường:
"Da tôi dày, qua hai ngày nữa sẽ hết thôi."
"Vậy thì cũng rất đau mài"
Phong Tri Ý không thể không cùng cô ta diễn kịch, cô kéo cô lên rồi rời đi:
"Đi! Đến chỗ tôi, tôi bôi thuốc cho cố." "Ai nha không cần không cần." Hứa Lê Hương vội vàng túm lấy cô, nói lời từ chối khách sáo: "Da thịt bị thương như này thì qua hai ngày là khỏi rồi, không nên lãng phí thuốc bôi cao cấp như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận