Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chuong 194: Kiem Tra Lai Vet Thuong

Chuong 194: Kiem Tra Lai Vet ThuongChuong 194: Kiem Tra Lai Vet Thuong
Ban ngày, cô không thể kiểm tra cho anh tại chỗ được.
Mạnh Tây Châu định nói không bị động đến chân, nhưng lời nói vừa đến miệng thì lại đổi thành:
"Được."
Anh lặng lẽ ngồi bên cạnh, vén ống quần ở vùng chân đang dưỡng thương lên, ngoan ngoãn ngồi chờ kiểm tra.
Phong Tri Ý kiểm tra cho anh một chút, không phát hiện ra vấn đề gì, thuận tiện dùng dị năng kiểm tra tổng quát cho anh một lần.
"May là không sao, sau này nếu không có chuyện gì thì cố gắng tránh đám đông một chút đi."
"ừ"
Mạnh Tây Châu kéo ống quần xuống.
"Sau này không như thế nữa, ngày hôm nay vì phải nhận thịt lợn nên bất đắc dĩ phải đi."
Đám đông người đến người đi, khó tránh được va chạm.
Thật ra anh đã cố gắng tránh né người ta rồi, nhưng không tránh nổi người có lòng cố ý, thư ký Tiền kia cứ hướng về phía anh mà đến, anh chống gậy lại không linh hoạt, nhất thời không có cách nào tránh được mà bị ông ta đổ oan.
Nói đến chuyện này, Phong Tri Ý chỉ muốn nghiêm khắc chỉ bảo anh:
"Anh xem anh đi, tại sao lại dễ bị bắt nạt như thế! Hôm nay nếu tôi không ra mặt, có phải anh sẽ để cho cha con thư kí Tiền tùy tiện lấy đi thịt lợn của mình phải không? Anh không biết phản kháng sao? Không biết dùng lý luận để bắt bẻ hay sao?"
Mạnh Tây Châu ngước mắt nhìn cô, lại cẩn thận rũ mắt xuống.
"Tôi cũng quen rồi."
Phong Tri Ý nói ngay lập tức:
"Chính bởi vì như vậy, cho nên anh phải cứng rắn lên! Có những người vốn quen với việc bắt nạt kẻ yếu, gặp kẻ mạnh lại sợ hãi, thượng đội hạ đạp."
"Anh càng khiêm tốn nhún nhường, bọn họ sẽ càng được voi đòi tiên, càng ngày càng tệ hơn."
"Mấy cái loại người này không thể nào hiểu được cái gì là một vừa hai phải đâu. Chỉ có bản thân mình phải cứng rắn lên, thì người khác mới không dám bắt nạt mình."
Mặc dù cô biết nhân vật phản diện này càng ngày sẽ càng trả thù độc địa hơn, nhưng cô nhìn thấy dáng vẻ đáng thương lúc này của anh, thì cô không khỏi mềm lòng mà nhẹ giọng:
"Bối cảnh gia đình không tốt không phải là một sai lâm không thể dung thứ, anh dựa vào hai bàn tay của mình, đường đường chính chính lao động kiếm cơm, anh không cần phải nhẫn nhịn bất kì người nào cả"
Anh rõ ràng có thể chọn không khuất phục, nhưng hết lần này đến lần khác anh lại tùy tiện để cho người ta vũ nhục, sau đó thì bắt đầu âm thâm trả thù.
Phong Tri Ý hoài nghi, tâm lý anh chàng này có phải có chút vặn veo không bình thường hay không.
"Không có tác dụng đâu." Mạnh Tây Châu khẽ lắc đầu, giọng nói có chút tram lắng, cam chịu.
"Càng phản kháng sẽ càng bị dạy dỗ, ăn đòn. Không cần biết sự thật như thế nào, tôi có làm đúng cũng là sai, mà sai thì lại càng thêm sai, sự tồn tại của tôi chính là một loại sai lâm."
"Tất cả mọi người đều sợ kết giao với tôi, hận không thể thừa cơ hãm hại, phủi sạch quan hệ, cũng chẳng có người nào muốn bắt chuyện với tôi cả."
Cũng chỉ có cô sẽ vì anh mà lấy lại công bằng. Người khác e ngại cô là thành phần thanh niên trí thức trong thành phố, mới không dám giảng đạo lý với cô.
Phong Tri Ý nghe xong những lời này mà nghẹn họng, buồn bực.
Cô hiểu được tại thời điểm hỗn loạn này, mỗi người đều như chim sợ cành cong, lo lắng sợ hãi, tự lo được thân mình thật tốt cũng là việc làm lương thiện nhất rồi.
Hơn nữa cái tình huống như thế này họ cũng đã thấy rất nhiều, tình người sẽ từ từ nguội lạnh mà chết dần.
Thậm chí có người còn ném đá giấu tay để chiếm lấy lợi ích hay nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của nữa.
Từ từ như thế thì tạo thành loại tính cách bất lương này.
Nghĩ đến điều này, Phong Tri Ý bất đắc dĩ khẽ thở dài, tâm lý của anh chàng này đúng là đã bị đổ vỡ rồi, chỉ đành dỗ cho anh ta không buồn nữa trước vậy.
Cô đứng dậy lấy đồ trong chiếc ba lô ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận