Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 184: Tôi Chỉ Tự Vệ Thôi

Chương 184: Tôi Chỉ Tự Vệ ThôiChương 184: Tôi Chỉ Tự Vệ Thôi
"Là các người ra tay trước, tôi chỉ tự vệ chính đáng thôi, không phải trách nhiệm của tôi. Cho dù anh ta có bị thương thật thì cũng là lỗi của chính anh ta, không thể đổ lỗi cho người khác đâu."
"GôiI"
Bà cụ Hứa sợ chính mình sẽ bị miệng lưỡi sắc bén của Phong Tri Ý chọc giận đến chết mất.
Đừng thấy cô ấy nói chuyện nhẹ nhàng như vậy, nhưng mỗi chữ trong miệng đều có lý.
Lại nói năng mạnh mẽ, khiến bà ta không đủ thông minh để phản bác lại, bà ta thức thời không đối đầu với cô nữa mà quay sang đại đội trưởng:
"Đại đội trưởng, ông có thể đòi lại công bằng cho chúng tôi được không! Không có lý nào mà đánh người khác bị thương mà một chỗ sai cũng không có được!"
Nhưng đội trưởng lại gật đầu đồng ý:
"Thanh niên trí thức Trần nói không sai, các người không phân tốt xấu thì xông tới cửa nhà người ta đánh người."
"Lẽ nào cô ấy phải đứng tại chỗ mặc các người đánh mà không đánh trả, hay mắng cũng không mắng lại mới là đúng sao? Các người cư xử có ngang ngược quá không vậy?"
"Cái gì mà nhà chúng tôi ngang ngược?”
Bà cụ Hứa không chịu thừa nhận:
"Sao chúng tôi có thể xông vào cửa đánh người?! Đại đội trưởng, ông không thể nghe lời nói từ một phía của thanh niên trí thức Trần được! Những người xem ai thấy nhà họ Hứa chúng tôi động vào cô ta trước?"
Vừa nói, bà ta vừa quét mắt một vòng đám đông với ánh mắt hung ác và đầy đe dọa:
"Ai đã nhìn thấy?! Ai đã nhìn thấy?!"
Bà ta chắc chắn, bọn họ là người của cùng một thôn, sẽ không giúp người ngoài thôn như thanh niên trí thức đối phó người trong thôn.
"Tôi nhìn thấy!"
Chẳng biết Hứa Lê Hương đã đứng xem từ lúc nào tiến lên một bước hiên ngang lẫm liệt nói:
"Là bác dâu và anh họ ra tay trước, thanh niên trí thức Trần buộc phải tự vệ."
Ánh mắt cô ta mong đợi nhìn về phía Phong Tri Ý, như thể đang xin lời khen ngợi và cảm ơn.
Nhưng Phong Tri Ý chỉ giật giật khóe miệng, không nhìn ra có ý gì.
"Cô là kẻ ăn cây táo rào cây sung, cái đồ lỗ vốn này!"
Bà cụ Hứa đột nhiên trở nên hung ác, hận không thể xé xác Hứa Lê Hương:
"Mày có thù oán với chúng tao, lời khai của mày không tính là bằng chứng!"
"Tôi cũng nhìn thấy."
Bác Bành bình tính nói:
"Sáng sớm mấy người xông vào nhà tôi, suýt nữa xô tôi ngã. Sau đó, không nói hai lời mà động tay động chân với thanh niên trí thức Trần." "Còn có tôi nữal"
Phương Tiểu Phương cố gắng đẩy những người đang ngăn cản cô làm chứng ra, bước ra từ trong đám người:
"Tôi cũng nhìn thấy, là mẹ con nhà họ Hứa ra tay trước. Hơn nữa thím Hứa là tự mình bị ngã dập đầu, không liên quan đến thanh niên trí thức Trần."
Có người dẫn đầu, những người khác cũng không còn sợ hãi nữa, bình thường bị nhà họ Hứa chèn ép, người vốn không ưa gì nhà họ Hứa đều đứng ra làm chứng.
"Tôi cũng nhìn thấy, là nhà họ Hứa xông tới cửa liền đánh người."
"Đúng rồi! Mới sáng sớm đã làm tôi sợ hãi, tôi còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện lớn coy
"Ôi, nhà họ Hứa này thật không có đức, bắt nạt một cô gái nhỏ để làm cái gì chứ?I"
"Còn làm gì nữa? Anh quên mất chuyện chiếc đồng hồ rồi ư.......
"Các người, các người...
Bà cụ Hứa không ngờ hậu quả lại như vậy, tức đến xanh cả mặt, thất vọng mà gật đầu liên tục:
"Được được được... Tôi nhớ rõ mặt của các người rồi!"
Sau đó bà ta không nói đạo lý mà đem sự giận dữ trút lên người đại đội trưởng:
"Đại đội trưởng, nếu như ông cứ thiên vị như vậy, thì tôi sẽ lên thị trấn tìm công an để làm chủ cho nhà họ Hứa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận