Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 187: Đã Chan Chơi Đùa Với Lòng Người

Chương 187: Đã Chan Chơi Đùa Với Lòng NgườiChương 187: Đã Chan Chơi Đùa Với Lòng Người
Phong Tri Ý thật sự vui mừng khi thấy tuyết rơi bình thường và nhẹ nhàng như thế này, cô đưa tay đón lấy những bông tuyết: Đây mới là món quà mà bốn mùa nên có.
Mạnh Tây Châu thấy cô thích thú ngẩng đầu nhìn tuyết rơi, tâm trạng anh cũng vui vẻ và đưa găng tay cho cô:
"Mau đeo vào, cẩn thận kẻo cóng tay."
Phong Tri Ý cầm lấy chiếc găng tay và đeo vào:
"Tôi còn tưởng chỗ các người mùa đông không có tuyết co
Nhiệt độ trong không khí đã âm mười độ, lạnh đến mức mỗi đêm cô phải vào không gian để trú, chiếc giường rơm và hai chiếc chăn đó hoàn toàn không ngăn được lạnh.
"Năm nay mùa đông trời nắng nhiều, tuyết đến hơi muộn."
Mạnh Tây Châu giải thích:
"Những năm trước, đầu tháng mười hai âm lịch đã có tuyết rơi, đến Tết Nguyên tiêu năm sau sẽ có tuyết đứt quãng."
Vừa nói, anh vừa nhìn cô đeo găng tay mà vẫn còn lưu luyến nhìn tuyết rơi dày đặc:
"Được rồi, đừng nhìn nữa, đêm khuya lạnh giá, cô mau trở về đi. Đừng nán lại trên đường, sáng ngày mai sẽ đẹp hơn đấy."
"Ừ"
Phong Tri Ý nghĩ nghĩ rồi quấn chặt áo khoác lại
"Anh cũng mau vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm."
Nói xong, toàn thân cô thả lỏng, vui vẻ tung tăng chạy vào giữa tuyết rơi lả tả.
Mạnh Tây Châu thấy vậy thì mỉm cười đến khi không còn nhìn thấy cô, rồi quay vào nhà và đóng cửa lại.
Phong Tri Ý quay trở lại nơi ở và vào không gian của mình, AI lập tức báo tin:
"Chủ nhân, chuyện của nhà họ Hứa đã thu xếp xong."
"Ừ"
Phong Tri Ý lạnh nhạt đi tắm và thay quần áo .
Đúng vậy, số phận hiện tại của nhà họ Hứa là do một tay cô sắp đặt.
Khi nhận ra nhà họ Hứa muốn ra tay với mình, Phong Tri Ý đã không ngần ngại ra tay trước.
Gia đình đó sai lầm, thiếu sót nhiều như một cái sàng, muốn hạ bệ gia đình họ không phải quá khó.
Không cần phải làm gì cả, chỉ cần cô dẫn dắt một chút sẽ gây ra phản ứng dây chuyên và tòa nhà sẽ tự sụp đổ.
AI thấy khuôn mặt cô không cảm xúc cũng không có ý vui mừng, thì hơi bối rối:
"Chủ nhân, đã giải quyết được lũ ruồi nhặng khó chịu, mà ngài không vui sao?"
"Cái này có gì mà vui vẻ chứ?” Phong Tri Ý nhắm mắt lại, ngâm mình trong linh tuyền nghỉ ngơi, giọng nói không giấu được sự chán ghét đối với chính mình."
Ta công kích người bình thường thì có gì đáng tự hào chứ?"
AI im lặng, biết cô đang bác bỏ điều gì:
"Ngài không thể nói như vậy. Chúng ta chỉ tự vệ, không phải là bắt nạt người khác."
"Hơn nữa, ngài chỉ dẫn dắt vấn đề của chính họ. Có kết quả ngày hôm nay, chỉ có thể là bọn họ tự gieo gió gặt bão.
"Ngài cũng không có ra tay, dù thế nào nhân quả và nghiệp báo cũng sẽ không tính lên ngài. Hai bàn tay của ngài vẫn trong sạch."
"Đúng vậy, hai tay của ta vẫn sạch sẽ."
Phong Tri Ý cúi đầu nhìn bàn tay trắng nõn mềm mại của mình, khóe môi nở nụ cười nhẹ:
"Chúng vẫn luôn sạch sẽ, kể cả là trước kia. Nhưng trong lòng ta, lại bẩn rồi."
Cô từ nhỏ đã được dạy cách chiến đấu và sống trong âm mưu quỷ kế mà lớn lên, khi trưởng thành cô trở thành một người mưu mô, xảo quyệt.
Nhưng với tư cách là người đứng đầu nhà họ Phong, cô đại diện cho bộ mặt của nhà họ Phong, có rất nhiều ánh mắt đang dõi theo, đang chờ đợi cô phạm phải sai lầm.
Vì vậy, dù đang tranh giành quyền lực hay ngắm bắn đối thủ, cô đều phải đảm bảo tay mình sạch sẽ và không dính bất kỳ vết bẩn hay vết máu nào.
Vậy thì sao chứ? Cô khiêu khích lòng người, đùa giỡn với bản chất con người và không nghi ngờ gì vê kế hoạch của mình.
Thường thì một lời nói vô tội có thể khiến gia đình tan vỡ và giết hại lẫn nhau, một hành động tưởng chừng như tốt bụng cũng có thể dẫn đến sự sụp đổ của một tập thể.
Muốn giải quyết ai, cho tới bây giờ cô đều làm việc đó rất tốt và sạch sẽ.
Tay cô không bẩn nhưng trái tim cô chưa bao giờ trong sạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận