Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 170: Ở Nhà Xã Viên Được Ăn Ngon Lắm Sao?

Chương 170: Ở Nhà Xã Viên Được Ăn Ngon Lắm Sao?Chương 170: Ở Nhà Xã Viên Được Ăn Ngon Lắm Sao?
Phong Tri Ý im lặng, sau đó cô nhớ ra Trần Tố Tố năm nay quả thực mười chín tuổi, cô ta lớn hơn nguyên thân ba tuổi, cũng không biết họ làm thế nào mà thế thân được.
Chu Mạn Mạn càng nhìn càng ghen tị, ánh mắt nhìn vào mái tóc đen nhánh của cô, cô ta đưa tay kéo bím tóc của cô:
"Còn tóc của cô nữa, làm sao để nuôi như này? Tôi nhớ khi cô mới đến đây, tóc vẫn còn ngắn và khô vàng thôi mà?”
Phong Tri Ý khéo léo tránh né và cười cười:
"Tôi cũng không biết, tự nó đổi màu thôi."
Chu Mạn Mạn tự có tính toán:
"Chẳng lẽ ở nhà xã viên được ăn rất ngon sao?"
"Không phải."
Phong Tri Ý không muốn nói dối:
"Giống như đồ ăn của thanh niên trí thức thôi."
Chu Mạn Mạn rõ ràng không tin:
An gạo lứt và lương thực thô lại có thể tươi đẹp như cô sao?"
Đương nhiên điều đó là không thể, nhưng Phong Tri Ý không thể nói rằng mình được nuôi dưỡng trong không gian:
"Có lẽ, nước và đất ở đây phù hợp với tôi."
Chu Mạn Mạn tỏ ra hâm mộ:
"Nhìn cô như thế này, tôi cũng muốn đến nhà một xã viên kết nhóm ăn chung rồi. Nhìn tay cô này, nhất định là mười ngón tay không chạm nước mùa xuân. Ít nhất là không phải tự mình nấu cơm phải không?"
"Không, thỉnh thoảng tôi vẫn sẽ giúp đỡ một tay."
Điều quan trọng nhất là bác Bành không chịu để cô vào bếp vì sợ cô sẽ dùng hết đồ ngon.
Ngay cả khi những thứ đó là của cô, thì bà ta vẫn cảm thấy tiếc cho chúng và luôn yêu cầu cô tiết kiệm đồ ăn một chút.
Chu Mạn Mạn nhìn bàn tay trắng nõn như ngọc của cô, sau đó ánh mắt dừng lại trên tóc cô, phát hiện hai bím tóc của cô không phải là bím ba sợi đơn giản mà là rất nhiều sợi mỏng và dày đặc.
"Cô tết tóc bằng cách nào vậy? Đẹp lắm đó."
Tóc tết có độ bồng bềnh tự nhiên, sợi tóc đen thẳng, trông như một thiếu nữ Giang Nam thuần khiết, dịu dàng nhưng cũng có nét lười biếng lãng mạn khó tả.
Phong Tri Ý rũ mắt, nhìn bím tóc của mình, đó chỉ là một bím tóc hình con rết đơn giản, cô không biết nên nói gì, chỉ đơn giản tháo một phần rồi tết lại cho cô ta xem:
"Đây, nó là như thế này, từ từ tết vào."
Chu Mạn Mạn cẩn thận quan sát, lén lút ghi chép, ngay cả Giang Diệu Diệu trông lạnh lùng kiêu ngạo mà cũng liếc nhìn về phía này mấy lần. Phong Tri Y thầm cạn lời, nhìn dáng vẻ của Giang Diệu Diệu lúc này khiến cô xém nữa cho rằng cô gái õng eo trước mặt Trịnh Lục mà mình thấy chỉ là ảo giác của bản thân.
Sau khi nhìn khuôn mặt và kiểu tóc của cô, Chu Mạn Mạn chú ý đến chiếc áo khoác lớn trên người cô:
"Sao cô lại mặc cái áo khoác quê như vậy? Ở đâu ra thế?"
"Là từ trong nhà gửi tới."
Cái này quả thực là lão thủ trưởng gửi cho cô, dù sao là tấm lòng của ông ấy, cất nó đi để bám bụi thì không tốt lắm nên Phong Tri Ý mặc vào:
"Quê mùa lắm sao?"
Nói xong cô cúi đầu nhìn mình, cô cảm thấy kiểu vạt áo này vừa cổ điển vừa dịu dàng, cô khá thích.
Chu Mạn Mạn nghiêm túc gật đầu, hạ giọng nói:
"Đây là kiểu dáng cổ xưa mà các bà và mẹ chồng ở quê mặc."
Nói xong, cô ta nhìn cô nói:
"Nhưng tôi thấy cô mặc rất đẹp. Chỉ là..."
Chu Mạn Mạn nhìn lớp lông nhung trên cổ áo và cổ tay áo của cô:
"Có vẻ hơi dày, thời điểm này chưa phải lúc cần mặc áo khoác đâu?"
Trời lạnh buốt, không mặc áo khoác thì nên mặc gì? Phong Tri Ý không hiểu lắm về những người ở đây, chỉ có thể nói:
"Sức khỏe của tôi không được tốt, tôi rất sợ lạnh."
"Cũng đúng."
Chu Mạn Mạn cũng nghĩ đến sức khỏe của cô không tốt.
Trò chuyện một lúc, đại đội trưởng đã tới rồi, ông ta lên sân khấu nói chuyện ngắn gọn, súc tích.
Cho biết xã đã đặt mục tiêu và quy định khắt khe là tất cả người dân phải biết chữ, không thể dốt đặc cán mai, cho nên đại đội muốn mở lớp xóa nạn mù chữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận