Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 230: Khuyên Đi Lanh Nạn

Chương 230: Khuyên Đi Lanh NạnChương 230: Khuyên Đi Lanh Nạn
"Có người tôi quen ở tỉnh đang bị bệnh nặng, có thể phiền cô đi xem giúp tôi được không?"
Phong Tri Ý nghe được hơi nheo mắt lại, nhìn kỹ biểu cảm không rõ ràng của anh trong cơn mưa lớn:
Bản thân anh ấy cũng là kẻ bị què nhưng chưa từng chủ động nhờ cô giúp đỡ, một người lạnh lùng như anh, có thể vì người khác mà nhờ cô sao?
Hơn nữa, nếu thực sự có một người bạn rất quan trọng đang bị bệnh nặng, trong mắt không phải nên có một chút lo lắng sao.
Nếu thật sự nhờ cô giúp đỡ người khác, cũng không có một chút ngượng ngùng nào sao?
Vì vậy, Phong Tri Ý đột nhiên tiến lại gần một bước, thẳng thừng dí sát vào mặt anh:
“Nói thật đi.'
Mạnh Tây Châu cứng đờ, nắm chặt tay thành nắm đấm, nhìn vào đôi mắt trong trẻo, thẳng thắn và đáng tin cậy trước mặt.
Anh đột nhiên cảm thấy nếu không nói thật thì chắc chắn đôi mắt này sau này sẽ trở nên xa cách và xa lánh anh.
Cổ họng Mạnh Tây Châu đau rát:
"Tôi đêm qua nằm mơ thấy lũ lụt vỡ đê, muốn cô đi lên tỉnh tránh một chút. Dù sao gần đây trong đại đội không có việc gì làm, Cô có thể mượn cớ lên tỉnh thăm lão thủ trưởng, đại đội trưởng sẽ đồng ý thôi."
Phong Tri Ý không nghĩ đến nguyên nhân này, cô sửng sốt một lúc, sau đó giả vờ vui vẻ thoải mái:
"Làm sao có thể tin vào những chuyện trong giấc mơ chứ? Đừng lo lắng quá, bởi vì những thứ trong giấc mơ thường ngược lại với hiện thực."
Mạnh Tây Châu nghiêm túc, nói xong anh dứt khoát kiên định với ý kiến của mình:
"Nhưng gần đây tôi luôn thấy bất an, cảm thấy sắp có chuyện gì đó xảy ra, tốt nhất cô nên đi tỉnh thành để tránh một thời gian."
Phong Tri Ý nhìn vào ánh mắt lo lắng và kiên định của anh, cô đoán:
Đó không phải là giấc mơ, nó giống như một sự thật mà anh ấy đã xác minh.
Vậy nên, tại sao anh ấy lại chắc chắn rằng sẽ vỡ đê, có lũ lụt?
Phải chăng anh ấy đã nhận ra đập mới được xây dựng từ vật liệu kém chất lượng, nó vốn dĩ không thể chống đỡ được dòng nước lớn? Hay còn có căn cứ nào khác?
Tuy nhiên, anh ấy lại khẳng định rằng đó là một giấc mo, rõ ràng anh ấy đang giữ một số thông tin bí mật.
Và anh ấy có ý tốt nhắc nhở cô tránh khỏi nguy hiểm, nên cô cũng không thể ép anh nói ra được.
Phong Tri Ý nghĩ một chút, sau đó giả vờ không quan tâm, cô đổi chủ đề:
"Có lẽ anh đã quá mệt trong việc khai thác đá gân đây, nên mới cảm thấy lo lắng như vậy? Lát nữa, tôi pha cho anh một tách trà bồi bổ tinh thân nhé?"
Mạnh Tây Châu thấy cô không hề lo lắng, còn cho rằng do mình mệt mỏi nên suy nghĩ nhiều, anh vừa bất lực vừa lo lắng nói: "Cô nghe lời tôi đến tỉnh thành đi, được không?"
Phong Tri Ý đắn đo:
"Đi tỉnh thành phải có thư giới thiệu từ đội trưởng, khi bên này mở thư giới thiệu, thủ trưởng ở bên kia sẽ biết, đến lúc đó, chắc chắn chúng ta phải đi gặp ông ấy."
"Anh cũng biết y thuật của tôi vừa là phúc cũng vừa là họa trong tình hình hiện tại, thực sự không phù hợp giao tiếp với người có chức quyền."
Mạnh Tây Châu cau mày, nhanh chóng tìm một lý do để cô rời đi:
"Vậy thì..."
"Ôi chao, anh cứ yên tâm đi!"
Phong Tri Ý ngắt lời anh, không để anh nói thêm:
"Tôi biết bơi, cho dù đập nước bị vỡ, nó cũng sẽ không nhấn chìm được tôi đâu. Hơn nữa, nếu chúng ta vừa rời khỏi đây mà đập nước thật sự bị vỡ thì anh không cảm thấy chúng ta rất đáng nghi sao?"
"Nếu có thiệt hại nghiêm trọng, nhà nước tra hỏi, cấp trên cố tình gây sự muốn tìm người để đổ lỗi, thì anh nghĩ chúng ta có gánh vác nổi không?
Thấy anh còn muốn nói gì, Phong Tri Ý ngăn lại:
"Hơn nữa, đó chỉ là một giấc mơ mà thôi! Chúng ta sao có thể coi mơ là thật, để rồi tạo thêm phiền toái cho bản thân như vậy chứ? Chẳng phải là nhàn cư vi bất thiện sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận