Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 422: Anh Có Thể Ôm Em Không?

Chương 422: Anh Có Thể Ôm Em Không?Chương 422: Anh Có Thể Ôm Em Không?
"Không phải trách, chỉ là không biết khi nào em sẽ trở về, có hơi lo lắng."
Phong Tri Ý cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh:
"Lo gì, em đâu phải sẽ không trở về."
Mạnh Tây Châu cười, siết chặt tay cô:
"Anh biết."
Anh biết cô luôn giữ lời hứa, nói sẽ trở về là nhất định sẽ trở về.
Nhưng cô đi mất gần ba tháng, không hề có tin tức gì, người anh để lại ở Thủ đô, ngoại trừ ngày đó đón cô đến tứ hợp viện, sau đó chẳng bao giờ thấy cô nữa.
Vì vậy, anh lo lắng sẽ có biến cố xảy ra, lo lắng cô sẽ gặp người mới, lo lắng có điêu gì đó nằm ngoài tầm kiểm soát của mình.
Biết rằng, anh đã sắp xếp rất nhiều người ở Thủ đô, nhưng cũng không thể giữ chân cô, không nhận được bất kỳ tin tức nào từ cô.
Anh biết, cô không phải là người có thể bị anh kiểm soát.
Vì vậy, anh sợ rằng có biến cố xảy ra ở đâu, đến lúc đó anh không thể ngăn cản được.
Anh chỉ có thể ngoan ngoãn chờ đợi ở đây, nhưng càng lâu anh càng bất an.
Ba tháng này, anh cảm giác như đã chờ đợi ba năm.
"Chỉ là..."
Mạnh Tây Châu tủi thân mím môi:
"Em đi lâu như vậy mà không gọi điện cho anh, anh cứ tưởng em sẽ về sau Tết Nguyên Tiêu."
"Em xin lỗi."
Có lẽ vì vẻ đẹp trai của anh, Phong Tri Ý thấy anh tủi thân mà cũng nhỏ nhẹ thì không thể không cảm thấy mềm lòng:
"Lần sau em sẽ không như vậy nữa."
"Không sao đâu."
Mạnh Tây Châu nhẹ nhàng nâng tay cô lên, đưa lên môi hôn nhẹ một cách thành kính:
"Em trở về là tốt rồi."
Phong Tri Ý cảm thấy má mình hơi nóng lên khi bị anh nhìn chằm chằm bằng ánh mắt chân thành và nồng nhiệt, cô rút tay ra, vuốt nhẹ má anh để che giấu sự ngại ngùng:
"Sao em cảm thấy anh hình như gầy đi?"
Mạnh Tây Châu nắm lấy tay cô, ma sát tay cô vào má mình một cách yêu chiều:
"Vì nhớ em quá mà.'
Phong Tri Ý cười, cười trách móc rút tay về:
"Miệng lưỡi càng ngày càng trơn tru ngọt ngào rồi."
Mạnh Tây Châu không khỏi tủi thân: Anh nói thật mà."
Trong suốt gân ba tháng qua, anh thực sự luôn nhớ về cô, nghĩ về cô, đến nỗi cả bữa ăn cũng không còn hứng thú, chẳng phải vì nhớ cô sao?
Nhìn thấy anh như đã mở lòng, nói lời ngọt ngào một cách chân thành và tự nhiên, Phong Tri Ý cảm thấy không thể đối phó, cô đứng dậy:
"Lười nói chuyện với anh, em đi xác nhận việc nghỉ phép với đại đội trưởng đã."
Mạnh Tây Châu cũng đứng lên, bước theo cô:
"Em tắm xong, đổi quần áo rồi hãy đi, dù sao cũng không gấp mà."
"Em nói xong rồi về tắm không phải cũng giống nhau a? Dù sao bây giờ nước cũng chưa sôi, đợi cũng chỉ là đợi thôi."
"Nhưng."
Mạnh Tây Châu do dự nhìn cô, dù cô mặc rất giản dị, không có gì lố bịch, nhưng anh vẫn cảm thấy cô đẹp và nổi bật hơn cả những cô gái thời trang ở Thủ đô thậm chí cả những ngôi sao lớn, anh không muốn cô đi ra ngoài như vậy.
"Em ăn mặc như thế này, đi ra ngoài quá nổi bật."
Phong Tri Ý nhìn xuống bản thân, cảm thấy có chút không hợp với nơi này.
Nhưng nhìn thái độ của anh, cô biết anh quan tâm đến mình:
"Anh cũng để tâm điều này sao?”
Mạnh Tây Châu thành thật gật đầu:
"Em mặc quá đẹp, anh không muốn người khác nhìn thấy em như vậy."
Anh thậm chí muốn giấu cô đi.
Hoặc là mặc như một cô gái quê, ít nhất, không lập tức thu hút sự chú ý như vậy.
"Được thôi.'
Phong Tri Ý cười mà dừng lại, thực ra trong những chuyện nhỏ không quan trọng, cô rất sẵn lòng chiều chuộng anh:
"Vậy em đợi sau khi tắm và thay đồ xong rồi mới đi, anh đi đun nước đi, đừng cứ nhìn chăm chằm vào em như thế."
Anh đặt ánh mắt nồng nhiệt và chân thành lên cô, không hề lơ là một giây, khiến cô cảm thấy ngượng ngùng đỏ cả mặt.
Mạnh Tây Châu lại tự tin nói:
"Nhưng em đi mất gân ba tháng, anh được nhìn rất ít, phải bù lại chứ."
Phong Tri Ý: ... không biết phải nói gì.
Họ đang đứng dưới cây đào, Mạnh Tây Châu giơ tay lấy những cánh hoa rơi trên tóc cô:
"Anh có thể ôm em thêm một lúc nữa được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận