Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 92: Không Làm Chung Nữa

Chương 92: Không Làm Chung NữaChương 92: Không Làm Chung Nữa
"Bà nội, chỗ thịt, gạo và mỡ này đều là chị Tố Tố mang tới, trong phòng bếp còn dư!"
Bác Bành sửng sốt, lúc xoay người đi phòng bếp rửa tay, quả nhiên bà ta thấy nhiều thêm vại mỡ, vại gạo, còn có tương ớt mà Phong Tri Ý lấy ra làm đậu phụ Ma Bà, chẳng qua lột bao bì nên nhìn không ra là cái gì.
Sắc mặt bác Bành buông lỏng, nhưng bà ta lại có chút băn khoăn.
Bà ta thầm nghĩ sau này không thể để thanh niên trí thức Trần nấu cơm nữa, đúng là không biết cách sống rồi, đồ tốt làm một bữa đã hết sạch rồi.
Rửa tay xong, năm người ngồi xuống quanh bàn ăn, Tô Vọng Đình nhìn một bàn đầy sắc hương hương vị đều có đủ thì mừng rỡ hỏi:
"Thịnh soạn quái! Tất cả đều là cô nấu sao?"
"ừ"
Phong Tri Ý chia đũa cho anh ta:
"Tài nấu nướng của tôi bình thường, anh ăn tạm nhé."
"Cái này mà còn ăn tạm gì nữa!"
Bác Bành không kìm được đau lòng:
"Nhà cháu vất vả lắm mới gửi cho cháu một ít đồ tốt, cháu cứ giữ lại từ từ ăn, đừng lấy ra cho phí! Ăn uống nhà bác đều có rồi."
Phong Tri Ý cười gật gật đầu không nói gì, dù sao hiếm lắm mới có một lần như này.
Quan trọng nhất là cô không muốn nợ nhân tình. Người ta đã giúp cô làm việc kiếm được công điểm, thì dù sao cô cũng nên có qua có lại.
Tô Vọng Đình ở bên cạnh tủm tỉm cười, nhìn vẻ mặt thản nhiên bình thường của cô, anh ta đoán bối cảnh gia đình cô chắc là không tệ.
Phải biết rằng kể cả là nhà anh ta thì cũng không có cách nào thường xuyên ăn ngon như vậy.
Không phải là không đủ khả năng, mà đôi khi không thể mua được đồ.
Hơn nữa, bữa cơm này làm cho người ta ăn mãi không dừng lại được.
Anh ta ăn như hổ đói, còn cô thì vẫn dịu dàng nhã nhặn, không nhanh không chậm, có thể nhìn ra cô được dạy dỗ rất kỹ.
Đến lúc ăn cơm xong, Phong Tri Ý mang cà chua ngào đường trắng, ngâm trong nước giếng lạnh ra, ăn hoa quả sau bữa cơm giải ngấy cho mọi người.
Chu đáo thật đấy, mọi người ăn vô cùng sảng khoái, buổi chiêu làm việc cũng hăng hái gấp bội.
Bận rộn cả một ngày, buổi tối ăn cơm xong, Tô Vọng Đình cùng cảnh vệ viên rời đi, Phong Tri Ý kéo bác Bành qua bên cạnh thương lượng:
"Bác ơi, từ ngày mai cháu không cùng mọi người làm việc nữa."
Bác Bành sửng sốt:
"Sao vậy?" Hôm nay không phải là vẫn tốt sao?
Năm người bọn họ làm ngày hôm nay ước chừng cắt và chuyển hơn một mẫu cải dâu về, tổng cộng kiếm được hơn một trăm công điểm!
Phong Tri Ý cười nhạt:
"Chiến sĩ giải phóng quân người ta đến trợ giúp gia đình liệt sĩ, cháu cứ đi theo chiếm hoi thì không nên."
Bác Bành nhìn cô suy nghĩ một chút, rồi cười nói:
"Cháu muốn tránh hiêm nghi chứ gì? Bác có thể nhìn ra người lính đó vì cháu mà tới."
Phong Tri Ý cười cười, không nói gì.
Đương nhiên cô nhận ra được, cô cũng không phải trẻ con không biết chuyện đời.
Bởi vậy nên cô mới muốn tránh đi.
Bác Bành trâm ngâm gật đầu:
"Nếu cháu không có ý định hẹn hò với cậu ta thì quả thật nên tránh, để đỡ lan truyền tin đồn khó nghe."
"Vậy trước khi bọn họ đi, cháu sẽ không trở về ăn cơm đâu ạ."
Phong Tri Ý còn nói:
"Mấy phần gạo và mỡ kia cháu để lại cho bác chiêu đãi bọn họ, coi như là cháu cảm ơn bọn họ hôm nay hỗ trợ a.
Bác Bành nghe được thì bật cười:
“Cháu thật là, nợ người ta một chút cũng không chịu.'
Bạn cần đăng nhập để bình luận