Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 181: Vu Oan Giá Họa

Chương 181: Vu Oan Giá HọaChương 181: Vu Oan Giá Họa
"Tôi tôn trọng tuổi tác của bà và sẽ không buộc bà tội phỉ báng. Nhưng xin hãy suy nghĩ trước khi nói ra, tốt nhất là phải hoạt động não vào”
Bà cụ Hứa trước giờ vốn là người ngang ngược, người trong thôn một là kính trọng bà ta cao tuổi, sợ vô cớ gặp rắc rối.
Hai là sợ nhà bà ta đông con cháu, nên thường nhẫn nhịn bà ta, cho nên bà ta đã quen với việc hoành hành ngang ngược trong thôn rồi.
Nhưng bây giờ, bà ta lại bị một cô gái từ bên ngoài bị chỉ vào mặt mắng chửi là không có não, những người hàng xóm đang nhìn bà ta một cách giau cợt thậm chí là hả hê, những ánh mắt kia dường như rất hả giận.
Điều này khiến bà cụ Hứa cảm thấy rất mất mặt, đầu óc choáng váng, không còn bày ra bộ mặt giả dối như thường ngày nữa, đầu óc bà ta mơ màng đến mức bộc lộ bản tính thật sự của mình, rồi nói:
"Cái con đĩ không biết lớn nhỏ, không có giáo dục này lại dám mắng tao! Đánh cho tao! Đánh chết con đĩ này!"
Không biết là vì đám con cháu nhà họ Hứa không có một ai sáng suốt, hay là do họ luôn cư xử ngu muội và độc ác như vậy mà tất cả đều xắn tay áo lên, chuẩn bị xông lên phía trước.
Phong Tri Ý ung dung vân vê cổ tay mình, cô lùi lại một bước:
"Được rồi! Cùng lên đi."
Cô nhân cơ hội tự vệ này để quang minh chính đại đối phó với lũ ruôi nhặng chán ghét này.
"Làm cái gì đấy hả?!"
Đột nhiên một giọng nói tức giận hét lên cắt ngang mọi người, Phong Tri Ý theo tiếng hét quay đầu lại, thấy đại đội trưởng đang chạy tới với vẻ mặt u ám:
"Sáng sớm làm gì mà ồn ào vậy? ! Các người rảnh rỗi không có việc gì làm sao?"
Có lẽ ông ta đã bị đánh thức và chạy tới đây, thậm chí còn không kịp mặc quần áo ấm, tính tình vô cùng khó chịu, sắc mặt đen xì, khi nhìn thấy Phong Tri Ý, ông ta rất tức giận:
"Sao lại là cô nữa?!"
"Tôi cũng rất bực mình và cáu kỉnh, tại sao lại là tôi?!"
Phong Tri Ý cũng cảm thấy rất phiền, nhà họ Hứa nhìn cô chằm chằm như ruồi nhặng bâu thịt mỡ vậy:
"Tôi trêu chọc gì ai? Tôi lại không ăn gạo của nhà ai, đào mộ tổ tiên của ai, thế mà mới sáng sớm đã bị người ta xông tới đánh? Lẽ nào tôi phải bị mắng không được nói lại, bị đánh cũng không được đánh lại sao?"
Thấy đại đội trưởng không hòa nhã với mình, tâm trọng của Phong Tri Ý vốn đã không tốt, lại trào phúng cười nhạt nói:
"Đại đội trưởng, lúc đến ông cũng không hỏi thăm tình hình, không phân tốt xấu mà mà chỉ trách tôi. Ông thiên vị rõ ràng như vậy sao?"
"Thế nào? Ông đây là đang cố bao che cho người của đại đội mình sao? Những thanh niên trí thức chúng tôi không phải người của đại đội Mộng Trang sao?!" Sắc mặt của đại đội trưởng càng ngày càng đen hơn khi được Phong Tri Ý hỏi, ông ta then quá hóa giận chuyển sang hỏi nhà họ Hứa:
"Có chuyện gì vậy?! Tại sao cả nhà bà lại gây rắc rối vào sáng sớm như vậy?!"
Bà cụ Hứa bỗng nhiên "Ôi" một tiếng rồi ngồi phịch xuống đất, vỗ đùi bắt đầu la hét nói là Phong Tri Ý đã giết chắt của bà ta, làm bị thương cháu trai và con dâu, còn mắng bà ta là một bà già không có não.
Đại đội trưởng nghe vậy thì khóe môi hơi nhếch lên, ông ta nhìn về phía Phong Tri Ý đang đứng bên cạnh, hỏi:
"Thanh niên trí thức Trần lợi hại như vậy sao? Cô ta còn có thể một lần ức hiếp bốn đời nhà bà sao?"
Những người vây xem cười khẽ, bà cụ Hứa đang gào khan thì nhất thời lúng túng mà im bặt.
Đại đội trưởng có lẽ cũng biết tính nết của bà cụ Hứa này, cũng lười nghe bà ta nói nhảm, quay sang nói với Phong Tri Ý:
"Cô nói đi, chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"Tôi cũng không biết!"
Chuyện này cô đương nhiên không thể giải thích từ một phía, sợ người ta cho rằng cô kể không đúng sự thật, nên Phong Tri Ý tỏ ra khó hiểu:
Bạn cần đăng nhập để bình luận