Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chuong 127: Manh Tay Chau

Chuong 127: Manh Tay ChauChuong 127: Manh Tay Chau
Trong nháy mắt, biểu cảm vẫn luôn luôn chững chạc tram tĩnh của chàng trai lần đầu tiên có chút rạn nứt, giống như oán hận vô cùng nhìn lướt qua cô một cái, sau đó anh tiến lên một bước hướng lão thủ trưởng tự giới thiệu:
"Chào ông, cháu là Mạnh Tây Châu.”
Mạnh Tây Châu? Phong Tri Ý hơi giật mình, họ Mạnh?
À đúng rồi, trong sách có nói, Mộng Trang đại đội trước kia chính là một thôn trang của nhà họ Mạnh, tên là Mạnh Trang.
Mà nhân vật phản diện tên là Tây Tử Quải, cho nên tây này không phải tây thi, mà là trong tên anh có một tây?
"Xin chào."
Lão thủ trưởng ôn hòa hiền lành khẽ gật đầu, ông lén đánh giá anh một chút, rôi âm thâm tán thưởng:
Ánh mắt trong veo, khí độ trầm ổn, trong lúc giơ tay nhấc chân dường như còn có chút phong độ của một người thủ lĩnh.
Khó trách có thể lọt vào mắt xanh của cô bé kia, xem ra là vật tụ theo loài.
Cô bé mang đến cho ông một hạt giống tốt, lão thủ trưởng âm thầm hài lòng:
"Vào phòng uống trà đi, bên ngoài rất nắng, người trẻ tuổi mấy đứa hỏa khí mạnh, đều sợ nóng."
Phong Tri Ý đang ngơ ngác bỗng hoàn hồn, thấy hai người đã khách sáo chào hỏi nhau xong, đang đi vào trong phòng thì cô cũng vội vàng đuổi theo.
Đến trong phòng, lão thủ trưởng gọi chàng trai, cũng chính là Mạnh Tây Châu ngồi xuống, lại không hề khách sáo phất phất tay với cô:
"Đi đun ấm trà đi."
Nói xong, ông vừa ngồi xuống vừa nói với Mạnh Tây Châu:
"Khả năng pha trà của con bé rất tốt, trà con bé pha có vị ngọt đậm thuần khiết, hương thơm rất lâu, uống xong cảm thấy sảng khoái tinh thần, vui vẻ thoải mái."
"Thật ạ?
Mạnh Tây Châu cũng ngồi xuống theo, giương mắt cười khanh khách nhìn lướt qua Phong Tri Ý một cái:
"Vậy lần này cháu có thể hưởng phúc của ngài, có lộc uống rồi."
Hả? Phong Tri Ý hơi giật mình, cô làm sao có thể cảm giác được chàng trai...
À không, là Mạnh Tây Châu đang giận dỗi mình nhỉ? Là đang giận mình bây giờ mới biết tên của anh sao?
Có điều thủ trưởng lại thúc giục cô đi pha trà, cô chỉ đành kìm chế nghi hoặc xuống, xoay người đi vào phòng bếp cố ý dùng nước linh tuyên pha loãng nấu trà.
Thủ trưởng vẫn cảm thấy trà cô nấu rất tuyệt diệu, một là trà nghệ của cô quả thật không tệ, hai là bởi vì cô dùng nước linh tuyên.
Đợi nấu xong trà đưa vào phòng khách, lần lượt rót trà cô từng người thì cô nghe được hai người bọn họ vậy mà đang tán gau vê hoa màu và thu hoạch.
Làm cho Phong Tri Ý khá bất ngờ là, Mạnh Tây Châu đối mặt với lão thủ trưởng lại không hề sợ hãi, không kiêu ngạo không xu nịnh, thong dong chậm rãi thẳng thắn nói chuyện, hơn nữa hai người họ còn nói chuyện rất vui vẻ.
Kiến thức cùng cách ăn nói kia, quả thực không giống một người nông dân bình thường, càng không giống đứa trẻ đáng thương từ nhỏ ăn không no mặc không ấm, gian nan sinh tồn.
Phong Tri Ý ngồi bên cạnh nghe xong, phát hiện Mạnh Tây Châu không chỉ có thể tiếp được lời của lão thủ trưởng, thậm chí lão thủ trưởng len lén "đặt bẫy" nhưng anh đều có thể khéo léo tiếp nhận rồi né ra, vô cùng bình tĩnh, thản nhiên.
Nếu đó là trùng hợp ngẫu nhiên một lần hai lần, nhưng sau đó ba lần bốn lần năm lần thì sao?
Phong Tri Ý rất bất ngờ, cô nhìn Mạnh Tây Châu một cái, không sai, vẫn là tên nhóc liều mạng này.
Xem ra anh có thể tới nơi này tìm được cô, không chỉ là dựa vào sự dũng mãnh ngu ngốc nhỉ?
Còn tưởng rằng anh ấy trầm mặc ít nói, không phải là người hiểu nhân tình thế thái cơi
Thấy anh có thể tự mình lưu lại, Phong Tri Ý để lại "sân khấu" cho Mạnh Tây Châu biểu diễn, để anh nhân cơ hội làm quen với lão thủ trưởng một chút, còn mình thì vào phòng bếp giúp đầu bếp chuẩn bị cơm trưa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận