Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 104: Đội Trưởng Vương Bi Ran Độc Can

Chương 104: Đội Trưởng Vương Bi Ran Độc CanChương 104: Đội Trưởng Vương Bi Ran Độc Can
Có điều nếu để một lát nữa trời tối thì có lẽ sẽ hoàn toàn biến mất.
Tình huống khẩn cấp, cô chỉ có thể cấp cứu tại chỗ.
Bác sĩ yếu ớt bổ sung một câu:
"Nhưng ông ta độc đã vào tim, tim ngừng đập rồi..."
Tô Vọng Đình cũng tới bắt lấy cổ tay Phong Tri Ý, ghé tai nhỏ giọng nhắc nhở:
"Người đã mất rồi, đừng gây phiền toái nữa."
Dù sao, người quá mức đau thương sẽ không có lý trí mà vô cớ giận chó đánh mèo.
Đừng cho người ta hy vọng rồi lại làm người ta thất vọng.
"Thử đi!"
Thấy có hy vọng, bà cụ Vương đang lung lay sắp đổ lập tức đứng vững, quyết định lớn tiếng cắt ngang:
"Để cho cô ấy thử đi!"
Ngay lập tức, ánh mắt ôn hòa của bà cụ chuyển hướng đến Phong Tri Ý, nước mắt đục ngầu lóe ra ánh sáng yếu ớt:
"Cô bé, cháu cứ thử đi, vô dụng cũng không sao."
"Đúng vậy!"
Mọi người xung quanh cũng phụ họa theo:
"Để cho cô ấy thử xem, dù sao người lúc này đã không có cách nào rồi, coi như là nỗ lực cuối cùng đi."
Nhưng cũng có người đặt câu hỏi:
"Cầm lá thông làm kim châm rút độc à, đùa giỡn cái gì vậy? Thanh niên trí thức Trần này không phải bị điên rồi đấy chứ?"
Vợ đội trưởng Vương lau nước mắt, mắt đầy hy vọng vội vàng đứng lên tránh ra:
"Được! Cô thử đi! Cô thử ngay bây giờ! Cứu không được thì tôi chịu trách nhiệm!"
Phong Tri Ý rút tay ra khỏi tay Tô Vọng Đình, ngồi xổm xuống bên cạnh đội trưởng Vương.
Lấy khăn tay lau lá thông, thực ra là dùng dị năng khử trùng, rồi nói với Vương Kiến Quân, con trai lớn của đội trưởng Vương:
"Cởi áo của cha cậu ra đi."
Nếu là người xưa nay không quen biết, không hề tiếp xúc qua lại với cô thì có thể cô sẽ không nhiều chuyện.
Nhưng đội trưởng Vương là một người thật thà giản dị, luôn quan tâm chăm sóc cho cô.
Nhận ơn của người ta, cô sao có thể thấy chết không cứu chứ?
Vương Kiến Quân hoang mang nhìn Phong Tri Ý, lại nhìn về phía mẹ và bà nội của mình, bà nội hung dữ với cậu ta:
"Mau lên!"
Vương Kiến Quân lúc này mới vội vàng cởi áo của cha mình ra. Trong lúc mọi người đang tò mò:
"Làm sao lá thông có thể đâm vào huyệt vị."
Thì Phong Tri Ý dùng lá thông đã tiêu độc nhắm vào huyệt vị, từng cây từng cây kim châm xuống, châm vào huyệt, làm cho từng đợt tiếng hô lên kinh ngạc.
Thực ra cô cũng không làm cái gì gọi là kim châm rút độc, mà là mượn cơ hội này rót vào sức sống để giữ mạng trước.
Sau đó dùng dị năng đưa độc tố trong máu loại bỏ ra, tập trung vào huyệt vị theo vết châm tiết ra ngoài.
Cô cũng dùng dị năng liên tục chữa trị lục phủ ngũ tạng, mạch thần kinh đã "đình công”, làm cho chúng một lần nữa hoạt động lại.
Không bao lâu sau, dòng máu màu đen theo từng sợi lá thông trào ra ngoài, khiến quần chúng kinh hô:
"Mau xem kial Máu độc thật sự bị rút ra kìal"
Một lát sau:
"Rút đi rồi! Màu xanh đen trên mặt đội trưởng Vương đã nhạt đi!"
Ngay sau đó:
"Mau nhìn ngực đội trưởng Vương kìa! Phập phồng! Phập phồng rồi!"
Sau đó lại:
"Sắc mặt khôi phục rồi! Huyết khí khôi phục rồi!"...
Đợi máu đen chảy ra hết, Phong Tri Ý dùng dị năng kiểm tra lại một lần, đảm bảo sức sống trong cơ thể đội trưởng Vương hoàn toàn khôi phục như thường.
Các chức năng cơ thể một lần nữa hoạt động như cũ, cô mới dùng dị năng rút lá thông ra, để Vương Kiến Nghiệp lau sạch vết máu đen trên người đội trưởng Vương.
"Thanh niên trí thức Trần, được rồi sao?!"
Con dâu đội trưởng Vương không nhịn được, vội vàng hỏi cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận