Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 493: Anh Dua Em Thôi

Chương 493: Anh Dua Em ThôiChương 493: Anh Dua Em Thôi
Nhưng, biết rằng người khác có vợ mà vẫn sinh con với người đó, người đàn ông như vậy chắc chắn cũng không phải là người tốt.
Nghĩ đến đây, Phong Tri Ý hỏi:
"Vậy cha của đứa bé là ai?"
"Không biết, Lục Giai Lương không nói."
Mạnh Tây Châu đoán:
"Có lẽ anh ấy cũng không biết, có thể cũng không muốn biết."
Phong Tri Ý suy nghĩ và gật đầu.
Mạnh Tây Châu thấy cô cắn ngô hăng say, cẩn thận ôm lấy eo cô cười nói:
"Em thay đổi khẩu vị mỗi ngày, ngày mai có phải sẽ thích ăn củ sen không?"
Phong Tri Ý nghe vậy nhớ ra:
"Ngày mai trong đội sẽ đào củ sen phải không?"
Mạnh Tây Châu gật đầu:
"Em mang bụng bầu to như vậy, ngày mai đừng đi xem náo nhiệt nhé."
Phong Tri Ý nhìn xuống bụng mình đã năm tháng tuổi:
"Nhưng em muốn đi. Lúc này thai của em rất ổn định, anh buổi tối "làm" nhiều như vậy em cũng không Sao cả.'
Nghe xong, Mạnh Tây Châu lập tức lên giọng:
"Vậy nếu em để anh "làm" nhiều vào buổi tối, anh sẽ cho em đi."
Phong Tri Ý lập tức nhét bắp ngô lên mặt Mạnh Tây Châu:
“Anh là cái đồ không biết xấu hổi"
"Ừ, cần gì phải biết xấu hổ?"
Mạnh Tây Châu bình tĩnh lấy bắp ngô cắn một miếng, cười khẽ:
"Anh chỉ cần vợ là đủ rồi."
Ngày đào củ sen, Phong Tri Ý không đến xem phần đào lên nộp cho hợp tác xã.
Cô định đợi đến khi mỗi nhà được đào củ sen còn lại mới đi xem.
Mạnh Tây Châu được phân công nhiệm vụ đào củ sen, nhưng không yên tâm về cô, nên đã chạy về nhà đón cô đi:
"Ngoài kia đầy bùn, có gì hay ho để xem đâu?”
"Em ở nhà đã hơn một tháng chưa ra khỏi cổng rồi."
Phong Tri Ý một tay chống hông, một tay nâng bụng, để anh dìu ra ngoài:
"Bây giờ trong đội hiếm khi có hoạt động công cộng, anh còn không cho em đi dạo à? Ngồi tù còn được ra ngoài hóng gió cơ mài”
"Ở ngoài có gì hay để dạo đâu?" Mạnh Tây Châu không đồng ý:
"Thôn xóm đầy bụi bặm, xấu xí, có sạch đẹp và thoải mái bằng nhà mình đâu?"
"Cho dù môi trường sạch đẹp và thoải mái đến đâu, ở lâu cũng sẽ chán."
Cô hàng ngày một mình quanh quẩn trong không gian nhỏ này, đã cảm thấy rất buồn chán.
Thấy anh còn muốn nói gì đó, Phong Tri Ý cắt ngang:
"Được rồi, đừng lo lắng nhiều như vậy, hôm nay em nhất định phải ra ngoài."
Mạnh Tây Châu chỉ còn cách nuốt lời khuyên cô quay về:
"Vậy ngoài kia em đừng chen chúc ở chỗ đông người, nhất là những nơi có trẻ con, chúng thích chạy nhảy lung tung."
"Ừ, em biết rồi."
Phong Tri Ý dừng bước khi bước ra khỏi cổng, cẩn thận nhìn xung quanh.
Mạnh Tây Châu thấy vậy cười:
"Em làm gì đó, trông như kẻ trộm vậy."
Thấy hàng xóm xung quanh không có ai, Phong Tri Ý mới yên tâm bước ra khỏi nhà:
"Không phải do anh gây ra sao, nói là do em làm, em sợ bị người ta bắt gặp lại cười nhạo mà."
Mạnh Tây Châu cười, đóng cổng nhà lại, dìu cô đi:
"Đó là chuyện đã lâu rồi, em còn nhớ à?”
"Chuyện đó, không phải là bài học nhớ suốt đời sao?"
Phong Tri Ý nhẹ nhàng trách móc anh ta một cái:
"Có lẽ người cảm thấy xấu hổ không phải là anh, đúng không? Đứng nói chuyện thì không đau lưng."
Đừng nhìn vẻ bề ngoài kín đáo của nơi này, nhưng những bà thím đã kết hôn khi nói chuyện riêng tư với nhau, thực sự rất nóng bỏng.
Đôi khi có thể làm người ta xấu hổ đến mức không biết giấu mặt đi đâu.
Mạnh Tây Châu thấy cô thực sự để tâm, thì nói thật:
"Thực ra trước đây anh chỉ đùa với em thôi, làm sao anh có thể công khai chuyện riêng tư giữa vợ chồng mình cho mọi người biết được?"
Phong Tri Ý sửng sốt, cảm thấy tức đến nghẹn họng:
'Anhl"
Hóa ra là lừa cô? Và khiến cô xấu hổ bấy lâu mà không nói sự thật, Phong Tri Ý tức giận vỗ nhẹ vào người anh:
"Nói đi! Còn có lời nào thật lòng từ miệng anh không? !"
Mạnh Tây Châu cười, để cho cô đánh mắng và van xin tha thứ.
Hai người cùng nhau cười đùa ra khỏi ngõ hẻm, bất ngờ một giọng nói dịu dàng gọi lại:
"Thanh niên trí thức Trân."
Bạn cần đăng nhập để bình luận